Tô Vũ nhìn Liễu Văn Ngạn: "Lão sư, ta có một điều không rõ, năm đó phụ thân ta tìm được ngài, ta đã nói chuyện ác mộng với ngài, với lịch duyệt của ngài thì hẳn ngài đã hiểu được nguyên do, vì sao ngài không cướp lấy cơ duyên của ta?"
Liễu Văn Ngạn mỉm cười: "Sao phải phát huy nhân tính ác độc đến mức tận cùng làm gì? Chính mình không muốn thì đừng khiến người khác như vậy, năm đó ta vốn không muốn giao thần văn của lão sư ra, mọi người đều muốn nhưng ta không đồng ý nên bọn họ đã giết cả nhà ta. Nếu ta cướp lấy cơ duyên của ngươi và giết ngươi thì cha ngươi sẽ biết, y sẽ đến liều mạng với ta, ta đây lại phải giết cha ngươi, nếu những người khác cũng biết thì chẳng lẽ ta phải giết nữa sao? Bản thân ta đã phải chịu nỗi khổ này rồi, sao phải khiến ngươi gặp tình cảnh ấy nữa?"
Tô Vũ ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Năm đó Đại Hạ Vương cũng ở đây, ông ấy không muốn cướp lấy ư?"
"Đại Hạ Vương?"
Liễu Văn Ngạn cười lớn: "Hắn từng muốn làm vậy, hắn cũng muốn có một di tích, nhưng ta là người đọc sách, việc thuyết phục tên mọi rợ này không thành vấn đề. Đều là thần dân Đại Hạ phủ, chinh chiến vì hắn, sao phải để ý cơ duyên là của ai? Thật ra Hạ gia có nhân tính, nếu không Đại Hạ phủ đã không thiện chiến như thế"