Kiếm quang tái hiện.
Âm một tiếng, hai người lại vỡ ra sau đó lại khôi phục, Tắc Thiên thống khổ tới chết lặng, hắn ta có cảm giác không tiếp tục nổi nữa.
Tới tình trạng này, hắn ta biết chính mình đã bại, còn là thất bại thảm hại, hắn nói: "Tô Vũ, ngươi biết không? Thật ra khi hấp thu hồi ức của Vạn Minh Trạch, ta phát hiện làm người thật sự rất tốt đẹp! Dù chỉ là nhân sinh giả dối, nhưng ký ức của Vạn Minh Trạch thật sự rất mỹ diệu. Các thanh niên tuấn kiệt hành động vì mộng tưởng của Vạn Minh Trạch, không màng thế tục phản đối, không màng phe phái tranh đấu, cùng hắn vào Nam ra Bắc, cùng chiến đấu vì một tín niệm... Điều đó quá tốt đẹp! Bọn họ rất yếu, Vạn Minh Trạch cũng rất yếu. Khi ngươi đã loá mắt như thái đương thì những người đó vẫn đuổi theo Vạn Minh Trạch. Mọi người đều nói dù Tô Vũ có thiên phú và thực lực cường đại thế nào thì ngươi cũng chỉ là một tiểu nhân ích kỷ, Vạn Minh Trạch ta mới là thánh nhân"
Tắc Thiên mỉm cười: "Khi đó, trong lòng ta có tín niệm, có kiên trì. Tô Vũ, Vạn Minh Trạch là thần văn của ta biến thành, nhưng ta đã từ bỏ khống chế nó từ lâu, vậy nên tất cả hành động của hắn đều xuất phát từ bản tâm, hắn muốn làm thánh nhân bảo hộ hoà bình thế giới! Suy nghĩ này có vẻ vừa ngốc vừa dối trá, nhưng có người tin tưởng hắn, tín nhiệm và đi theo hắn. Có lẽ ta cũng hiểu được tâm tình ngươi lúc này, được mọi người tín nhiệm, mọi người đi theo, chiến đấu vì tín niệm trong lòng. Dù là kẻ mạnh hay kẻ yếu thì đều đáng hâm mộ!"
Âm, hắn ta lại vỡ ra, sau khi khôi phục, ánh mắt hắn ta có chút ảm đạm, hắn ta lại nhìn Tô Vũ: "Tô Vũ, ngươi đã nói là sẽ đáp ứng một điều kiện của ta.."