Thần vương nhìn về phía phòng ốc phía sau đại viện, nói khẽ: "Ta có một món Thiên binh có thể dung nạp một số người, lát nữa các ngươi đều đi vào đó, đợi tới lúc chiến đấu bùng nổ thì ta cũng không có tâm tư quản các ngươi. Cho nên Vũ Thánh sẽ chịu trách nhiệm củng cố duy trì không gian của Thiên binh. Vô Song, ngươi chịu trách nhiệm cẩn thận chú ý tất cả mọi người, phàm là kẻ có dị động... Chỉ cần lúc ấy đối thủ của ta không phải Nhân tộc hay Tử Linh, Vũ Thánh phải kịp thời báo cho ta biết để chém giết đối phương! Còn nếu như thật sự đến thời khắc mấu chốt, ta vô pháp bứt ra, Vũ Thánh hãy hộ vệ Vô Song thoát ra ngoài, ta sẽ lưu lại một lỗ hổng cho các ngươi, những người khác thì cứ mặc bọn chúng chôn cùng Thiên binh đi!"
Lời này vừa nói ra, Chiến Vô Song biến sắc, Vũ Thánh cũng tái mặt, lắp bắp nói: "Đại nhân. . . Đây đều là Thần tộc ta. . ."
Thần vương lạnh lùng nói: "Ta đã rất niệm tình rồi! Bằng không trừ bọn ngươi ra thì nên giết toàn bộ ngay lập tức mới phải. Nếu Tô Vũ thực sự ở bên trong thì dùng Thần tộc thế hệ này chôn cùng hắn cũng coi như vinh hạnh của bọn họ!"
Dùng một đám thiên tài và cường giả Thần tộc chôn cùng Tô Vũ, quá đáng giá!
Thế nhưng chính như ông nói, ông vẫn còn niệm tình, hơn nữa ông không xác định được Tô Vũ có ở đây hay không, bằng không chỉ cần xác định Tô Vũ ở trong đó thì ngay lúc này, ông giết sạch hết tất cả mọi người luôn là xong chuyện.