Tô Vũ trầm mặc một hồi, gật đầu: “Đúng vậy, chỉ khi ta thắng, thắng cả chư thiên thì mới có thể mang đến kết quả mọi người mong muốn, nếu không, tất cả lợi ích hiện tại đều bé nhỏ không đáng kể!”
“Đúng!”
Lão Quy cười khổ: “Cho nên, ta vẫn luôn khuyên bọn họ đừng tham dự quá nhiều! Thậm chí là đừng mở miệng, yên lặng làm tượng đá, ngươi sẽ so đo với một bức tượng sao? Không nói lời nào, không mở miệng, chờ chư thiên định càn khôn... Chúng ta liền được giải phóng!”
Tô Vũ gật đầu: “Đại nhân nói rất đúng, nhưng hình như đại nhân... thất bại rồi.”
Lão Quy liếc nhìn hắn, sau một lúc lâu, lão bực bội nói: “Thất bại là trách nhiệm của ngươi! Nếu không phải ngươi... Không, nếu không phải tên Tinh Hồng kia cả ngày chạy loạn, lang thang khắp nơi, vậy sao đám người Thiên Diệt vốn đã hết hy vọng lại bắt đầu chờ mong chứ?”