Đại Nguyên vương lạnh lùng nói: “Sao minh bạch lại giả bộ hồ đồ? Tô Vũ, ngươi có tài đức gì để gánh trách nhiệm này? Ngươi đã cứu vớt Nhân tộc trong tình thế nguy nan, hay đã che chở hàng tỉ thương sinh? Ngươi đã trấn thủ biên cương mấy trăm năm vì Nhân tộc ư? Hay là khai hoá Nhân tộc, giúp Nhân tộc bước lên vị trí bá chủ chư thiên? Ngươi đã làm gì?”
Đại Nguyên vương nói thẳng: “Không có công huân lớn lao, chẳng lẽ chỉ xem thiên phú sao? Nếu thế, về sau, ai có thiên phú mạnh thì kẻ đó làm Nhân vương chẳng phải nhanh hơn sao?”
Tô Vũ cười: “Công huân? Ngài nói đến công huân ư? Trước chưa xét đến việc ta có muốn làm chủ nhân thánh địa hay không! Ta chỉ muốn nói một câu với Đại Nguyên vương ngài, cái gọi là công huân... Chưa chắc ngài đã so được với ta!”
Đại Nguyên vương nhíu mày.
Tô Vũ bình thản nói: “Nếu không có ta, hôm nay ngài có thể thoải mái đứng đây nói những lời đó ư? Nếu không có ta, hiện tại ngài đã bị các tộc Thần Ma Tiên áp cho không dám ngẩng đầu! Không có ta, có lẽ ngài còn chẳng thể ra khỏi cửa! Không có ta, quân đội của các ngài có thể cường đại như thế không? Nếu không có ta, Đại Nguyên vương ngài chẳng có cái gì cả!”