Tô Vũ híp mắt cười tủm tỉm, "Vậy chẳng phải xong việc rồi à, ngươi nói là Hợp Đạo sẽ tới giết ta, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, Tô Vũ này không bằng một vị Hợp Đạo, hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, nhưng giờ phút này, Ngũ Hành tộc bỗng nhiên giết tới, diệt vị Hợp Đạo kia. Có phải là đều nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người không?"
Tô Vũ cười ha hả: "Cái này chính là át chủ bài! Cho nên, bây giờ ta đang tích lũy chứ không phải tự dưng mà có thêm át chủ bài. Phù Thổ huynh thông minh như vậy hẳn cũng hiểu cái gì gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cái gì gọi là dệt hoa trên gấm chứ?"
Phù Thổ Linh như có điều suy nghĩ, một lát sau lại nói: "Ngươi nói cũng đúng, ta lại mạo muội hỏi một câu nữa, ngươi có tự tin nắm bắt được Nhân tộc không?"
Gã cũng giải thích luôn: "Nếu ngươi rời khỏi Nhân tộc thì sẽ thành tình cảnh một cây chẳng chống vững nhà! Ta thấy vô địch Nhân tộc chưa hẳn đã phục ngươi, ngươi muốn làm Hoàng sẽ có bao nhiêu người ủng hộ ngươi? Nếu ngươi không nắm giữ được đại bản doanh là Nhân tộc, vậy thì làm sao khiến chúng ta tin tưởng ngươi sẽ thành công?"
Tô Vũ nói thẳng: "Cơm phải ăn từng miếng, bây giờ tối thiểu Nhân tộc có rất nhiều vô địch ủng hộ ta, bao gồm cả việc lựa chọn chủ nhân Thánh Địa lần này, một khi ta trở thành chủ nhân Thánh Địa, có tên tuổi. . . Tự nhiên rất nhanh sẽ có thể dùng tới cái tên này!"