Tô Vũ chậm rãi vươn tay, bất quá khi Tô Vũ chạm tay vào, thác nước lại chảy xuôi trong tay giống như cát mịn, theo khe hở của ngón tay mà trượt xuống, không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Trong đầu, Thời Gian sách hơi hơi gợn sóng, giống như đang nhảy nhót.
Cảm giác như được về nhà!
Ánh mắt Tô Vũ lóe lên, ta không sao, quả nhiên Thời Gian sách kỳ thật chính là chìa khoá, mấu chốt là, mẹ nó, Văn Mộ bia và mảnh vỡ Liệp Thiên bảng đều không có động tĩnh, tình huống gì vậy?
Đây thực sự là nhà của Văn vương à?