"Biết rồi, yên tâm đi"
Trân Hạo trấn an Tô Vũ: "Ngươi còn không yên tâm về ta sao? Khi còn nhỏ ta đánh nhau nhiều như vậy, ta đã bao giờ chịu thiệt chưa, cùng lắm là bị cha ta đánh một trận.
Đám đồng học kia đều là kẻ ngốc, ta đánh bọn họ, cha ta đánh ta, bọn họ còn thấy vui.
Vui cái gì không biết? Cha ta đánh ta vì đó là cha ta, ta đánh bọn họ, nhưng ta đâu phải cha của bọn họ. Đám đầu đất kia xứng đáng bị chúng ta đánh!"
Tô Vũ bật cười.