Nam vương cũng quên mất suy nghĩ lúc trước, bà nhìn Tô Vũ, tràn đầy cảm khái, nhẹ giọng nói: "Nhân Chủ có thể có ngày hôm nay cũng là vì trải qua đau khổ, không trải qua trắc trở thì sao có thể trưởng thành? Văn vương từng nói, trời giáng sứ mệnh cho người, nhất định sẽ để hắn chịu nỗi khổ về tâm chí"
"Ngươi không bôi nhọ Văn vương truyền thừa, trong nghịch cảnh mà vẫn có thể xoay chuyển càn khôn, ta nghe nói hiện giờ Nhân tộc chiếm cứ ưu thế trong chư thiên vạn giới, có thật không?"
Tô Vũ đáp: "Tạm được, đáng tiếc tới khi thượng giới mở ra thì khó mà nói"
Nam vương cau mày, bà bất giác mắng: "Bách Chiến vương đúng là tên phế vật, có ưu thế mà lại chôn vùi tất cả nội tình Nhân tộc. Chỉ khổ cho ngươi!"
Quá khổi Nam vương cũng cảm thấy Tô Vũ quá khổ, xuất thân hèn mọn, không nơi nương tựa, một mình đi đến vị trí hiện tại thì nói rằng phải tốn 3000 năm còn có vẻ hợp lý, nhưng Tô Vũ chỉ tốn 3 năm.