Tô Vũ không chữa thương nữa, hắn bị thương khá nhẹ, hầu như đã khôi phục bình thường.
Cảm ngộ đại đạo không phải cứ bế quan tĩnh tọa liền có cảm ngộ. Chiến đấu, tính toán, mưu tính, kiến giải, những cái này mới là cảm ngộ đại đạo, chứ không phải chỉ đơn thuần bế quan tĩnh toạ, nếu làm thế thì có lẽ mười vạn năm sau cũng chỉ tiến lên được một bước nhỏ mà thôi.
Nhìn đám trấn thủ như lão Quy là hiểu, bế quan ngủ say hàng vạn năm, nhưng không hiểu gì thì thủy chung vẫn cứ là không hiểu.
Mười vạn năm trước họ có thực lực gì, đến bây giờ đại khái vẫn là thực lực đó, đây chính là tác hại của việc bế quan.
Rất nhanh, Tô Vũ hiển hiện lần nữa.