Ngay khi Tô Vũ nghĩ đến việc này.
Ở một nơi hư không tăm tối.
Một người mặc áo trắng ở trong bóng tối cực kỳ nổi bật, y kịch liệt thở đốc, có phần mồi mệt không thể tả được. Có điều lúc bấy giờ y vẫn thoải mái nở nụ cười, nhếch miệng lẩm bẩm: "Có về người thừa kế Bút đạo của ta bị bế tắc cảm ngộ rồi, từ lúc bắt đầu dung đạo đến nay đã qua một khoảng thời gian, thế mà hắn vẫn dậm chân tại chỗ... "
Mang theo một chút tiêu sái không nói ra được, dù là mô hôi đang rơi như mưa, dù cho áo trắng đã nhuốm máu thì y vẫn giữ vẻ mặt tươi cười hết sức phiêu diêu.
"Quả nhiên, vô số thời đại trôi qua đều là một đám đần độn, duy chỉ có ta mới là thiên phú dị bẩm!"