Tô Vũ xé rách thời không trường hà, giờ phút này, hắn muốn xé rách cũng hơi khó khăn.
Nhưng hắn vẫn còn có thể đi vào được.
Bước vào Nhân Hoàng đại đạo, Tô Vũ trầm tư một hỏi rồi bỗng hỏi: "Phì Cầu, ngươi cảm giác trong đám người chúng ta, ai có trách nhiệm nhất đối với Nhân tộc?"
Phì Cầu mờ mịt, sao ta biết được?
Tô Vũ chỉ hỏi rồi thôi, kỳ thật hắn không cần nó trả lời, hắn mỉm cười, tự lẩm bẩm: "Có lẽ... kẻ có trách nhiệm nhất hẳn là lão già kia đi! Y chỉ quan tâm tới Nhân tộc, chỉ chú ý tới tân hỏa của Nhân tộc! Y không quan tâm Nhân Chủ là ai, cũng không quan tâm ai sẽ là Nhân Chủ, thứ mà y để bụng chỉ là Nhân tộc truyền thừa bất diệt!"