Vạn Thiên Thánh tiêu sái hất áo bào sang một bên, hất hàm nói: "Được rồi, đi thôi! Nơi này ở lại lâu cũng không tốt, sau khi chúng ta rời khỏi đây, ngươi không nói ta, ta cũng không nói ngươi, đều là chuyện nhỏ cả. Chuyện mới rồi đều quên hết đi!"
Tô Vũ phiền muộn, tâm tình cực kỳ không tốt, đột nhiên hắn cảm thấy hóng chuyện bát quái cũng chẳng vui lắm.
"Phủ trưởng, rốt cuộc ngài có tính là chết rồi không?"
Vạn Thiên Thánh thấy hắn không đề cập tới chuyện kia nữa thì nhẹ nhàng thở ra, "Cũng tính là một loại cảm ngộ Tử đạo, hướng tử cầu sinh! Lần trước xem Lam Thiên mở đạo thì ta đã phát hiện mình thiếu mất Tử đạo!"
"Ngươi nói là mỗi người một vẻ, ta nói là vạn đạo hỗ trợ, sinh tử là tình, sướng vui giận buôn đều là tình... Thiếu đi cái chết thì đại đạo không còn viên mãn nữa!"