Trong hư không, Tiểu Bạch Cẩu xông lên giao chiến với cự hổ.
Cự hổ kia quả thật rất cường đại. Tám cái cánh vỗ mạnh, móng muốt xé rách hư không, Tiểu Bạch Cẩu gần như không thể ngăn cản được, phụt một tiếng, nó đã bị cự hổ cào rách huyết nhục.
"Phệ Thiên Thần Khuyển, ngươi hoàn toàn thoái hóa rồi. Quả nhiên đến vạn giới không phải chuyện tốt, mất đi dã tính, mất đi bản ngã, ngay cả khả năng phệ thiên của ngươi cũng đã biến mất, giờ chỉ còn biết cắn mà thôi. Thật đáng buồn!"
Mãnh hổ vô cùng cường đại, nó vừa đánh vừa nói chuyện nhưng hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến việc đả thương Tiểu Bạch Cẩu, Tiểu Bạch Cẩu đi theo Cắn đạo, am hiểu việc công kích đại đạo, nhưng cự hổ là Hỗn độn đại đạo, nói đơn giản thì chính là tập hợp vạn đạo, chủ yếu là bản năng thân thể quá mức cường hãn.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch Cẩu bị thương nặng như vậy.