Mãnh hổ kia đột ngột ngoi đầu ra từ trong chỗ trốn, trên cái đầu khổng lỏ lộ về buồn bực, đôi mắt to nhìn về phía Tô Vũ: "Sao ngươi bảo nó lui lại?"
Tô Vũ không thèm trả lời, hắn hô: "Phì Cầu, tiêu hóa lực lượng hỗn độn đi, ngươi nuốt quá nhiều rồi"
Phì Cầu ngẩn ra, nhiều sao? Không có cảm giác gì mà.
Nhưng khi cẩn thận cảm ứng lại thì Phì Cầu mới sửng sốt, lúc này nó không vẫy đuôi nữa, cái đuôi cứng ngắc dựng thẳng lên: "Sao bụng ta lại đầy rồi? Bình thường ta có thể ăn rất nhiều, ban nãy mới vừa ăn một chút, còn chưa có cảm giác no mà nhỉ?"
Nó phát hiện giờ mình đã ăn no căng.