Tiên Hoàng chắp tay với Thần Hoàng, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Nhân Hoàng đang đánh tới từ xa xa, thở dài một tiếng: "Đấu vô số năm... Thế mà không chết trên tay ngươi... Ta vẫn có phần không cam tâm... Tô Vũ... Chết trên tay hậu bối thì thật sự không thể cam lòng... Nhân Hoàng... Đưa ta đoạn đường cuối, được không?"
Nhân Hoàng cấp tốc lao tới, rất nhanh, y đã bước vào trận doanh của Tô Vũ, trông dáng vẻ có hơi mỏi mệt. Y thở hỏng hộc, thực lực cũng chưa tăng lên bao nhiêu, thậm chí còn hơi rung chuyển, thực sự là vì y quá gấp.
Hiện tại cũng chỉ một mình Nhân Hoàng đến đây, những người khác còn chưa kịp chạy tới.
Nhìn thấy sóng lớn như muốn chia cắt thời không trường hà, sắc mặt Nhân Hoàng biến hóa, lại nhìn thấy hư ảnh của Tiên Hoàng, ánh mắt y khẽ lóe lên, rất nhanh y gật đầu nhìn về phía Tô Vũ: "Ta tiễn Tiên Hoàng một đoạn, ta và y đã đấu quá nhiều năm... Mặc dù một mực bị ta đùa bốn trong lòng bàn tay, nhưng những người này chỉ là quân đối địch, không phải kề hèn nhát!"
Tô Vũ khẽ gật đâu.