Tô Vũ quát: "Không, đừng không biết điều như thế! Những người khác cũng vậy. Các ngươi đuổi cái gì? Tới giờ phút này, nếu thật sự giao chiến thì các ngươi được lợi gì không?
Tử Linh Chi Chủ cười thâm thúy: "Chúng ta rời đi thì các ngươi có thể an tâm ngủ ngon giấc, nếu các ngươi thích chúng ta ở lại đối đầu với các ngươi thì kết cục thế nào không biết trước được đâu. Còn nữa, các ngươi cho rằng Khung là người cùng phe các ngươi ư? Nếu lần này không có Khung hỗ trợ thì chúng ta sẽ không thắng đậm thế này đâu, Khung ở gần đây, đến thời khắc mấu chốt... Ha hả, chưa biết hắn sẽ giúp ai đâu"
Tô Vũ phản bác: "Nói bừa, Khung là người của bọn họ, đâu liên quan gì đến chúng ta"
Tử Linh Chi Chủ sửng sốt, sau đó nở nụ cười sâu xa: "Đúng, đâu liên quan gì đến chúng ta, các ngươi đừng hiểu lầm"
Văn Vương cười ôn tôn lễ độ: "Tô Vũ, đừng dùng kế ly gián nữa, Khung là người của bọn họ, thật sự không có quan hệ gì với chúng ta, lúc trước hắn chỉ bị lợi dụng mà thôi.