Tô Vũ hô to: "Từ khi ta cường đại tới nay, tất cả siêu hạng tử vong, kể cả cái chết của lục thánh Nhân Môn dường như đều dính dáng đến Tô Vũ ta... Xem ra ta thật sự là người mang điềm xấu! Tắc Thiên, khi nào mới đến phiên ngươi đây? Cả bọn họ nữa!"
Nơi xa, vài thân ảnh hiện lên.
Thiên Môn và Địa Môn muốn mở miệng nhưng Tô Vũ cười một tiếng, xoay người nhìn về phía Thiên Cổ đang tiêu tán, bình thản nói: "Thiên Cổ, các ngươi hi sinh bản thân vì chủng tộc... nhưng lại chủng tộc đối địch với chúng ta! Cuộc chiến giữa các chủng tộc chẳng phân biệt đúng sai, không phân biệt địch ta. Vậy nên ta tiễn ngươi một đoạn đường. Ngươi giết vô số Nhân tộc, ta cũng giết vô số tộc nhân vạn tộc, ngươi chết, ân oán coi như thanh toán xong! Có lẽ các tộc vẫn sẽ tranh đấu với nhau, nhưng đó không còn là trách nhiệm của Tô Vũ ta nữa"
Hắn vung tay chỉ về phía sau, cười nói: "Nhưng những người này thì không phải! Bọn họ đều là rác rưởi thời đại cũ, một đám đồ cổ không muốn trôi đi cũng không muốn ngủ đông, chỉ là đám phế vật muốn giết người khác để cường đại hơn. Sớm hay muộn ta cũng sẽ giết chết hết đám già này! Nếu bọn họ đốc sức chiến một trận với Nhân Môn thì Tô Vũ ta sẽ kính nể ba phần, bọn họ không muốn tiêu vong theo thời đại là chuyện bình thường, Tô Vũ ta cũng không muốn"
Tô Vũ cất cao giọng: "Nhưng mưu toan biến vạn giới thành kho tài nguyên, coi Tô Vũ ta là chất dinh dưỡng thì các ngươi mơ hơi xa rồi đấy!"