TRUYỆN FULL

[Dịch] Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 171: Bí Tàng Tinh Môn

Hô!

Một trận gió thổi qua, cây cỏ lắc lư, yên lặng như tờ.

Lượng lớn yêu thú tụ tập ngoài thành, giờ phút này lại trống trải vô cùng, ngay cả cặn cũng không còn.

Quỷ dị chính là, trên mặt đất lại không có bất kỳ vết tích hư hỏng nào, những yêu thú kia như biến mất vào hư không, giống như chưa từng tồn tại.

Trừ Long Trẫm từ đầu đến vẫn cuối trấn định tự nhiên ra, tất cả mọi người đều là trợn mắt hốc mồm, không dám tin vào mắt mình.

Xảy ra chuyện gì?

Là ảo giác sao?

Nhất là một cường giả Địa giai

Hắn thậm chí còn không thấy rõ Tần Giác đã làm cái gì, yêu thú đủ để cho bọn hắn dốc hết toàn lực đối phó, cứ như vậy không còn nữa.

Cho dù ngay cả cường giả Thiên Giai cũng không cường đại như vậy a?

Chẳng lẽ người thiếu niên trước mắt này là cấp bậc Chí Tôn cảnh?

Đùa cái gì vậy?

Không chờ cho cao tầng Ngư gia này nghĩ rõ ràng, Tần Giác phủi tay, đột nhiên nói:

"Được rồi, đã kết thúc."

"Cái gì? Nhanh như vậy?"

Ngư Thương Hải đang 'Hôn mê' đột nhiên mở choàng mắt, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.

"A, gia chủ Ngư gia đã không sao nữa rồi à?"

Tần Giác cười nhạt hỏi, giống như chẳng suy nghĩ gì về việc Ngư Thương Hải đột nhiên tỉnh lại.

Nghe vậy, Ngư Thương Hải lúc này mới nhớ tới mình vừa rồi chính là đang 'Hôn mê' .

Lần này thì xấu hổ thật.

Bởi vì lo lắng bị phát hiện, cho nên hắn từ đầu đến cuối không dám dùng linh thức thăm dò tình huống xung quanh nên không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Cộng thêm vừa rồi quá mức yên tĩnh, nội tâm Ngư Thương Hải vô cùng gấp gáp, thế là sau khi nghe Tần Giác nói, trực tiếp nhịn không được mà tỉnh lại.

"Khụ khụ, làm phiền tiền bối quan tâm, ta vừa rồi chỉ là linh lực tiêu hao quá độ, không cẩn thận hôn mê mà thôi, hiện tại linh lực đã khôi phục một chút, cũng liền không có việc gì."

Rơi vào đường cùng, Ngư Thương Hải đành phải thuận miệng bịa chuyện nói.

Tần Giác: ". . ."

Như vậy đều bị hắn xoay vòng vòng, quả thật lợi hại, để hắn làm gia chủ của một một Ngư gia nho nhỏ khó tránh khỏ việc có nhân tài mà không được trọng dụng.

"Đúng rồi, những yêu thú kia đâu?"

Ngư Thương Hải từ dưới đất bò dậy, ra vẻ ngơ ngác hỏi.

"Gia chủ, những yêu thú kia toàn bộ đã bị vị tiền bối này tiêu diệt."

Cao tầng Ngư gia cười khổ nói.

Ngư Thương Hải ngạc nhiên, hắn nhớ được không phải có ba con yêu thú Địa Giai à, sao mới nằm xuống không đến một phút, yêu thú nhiều như vậy liền không còn nữa rồi?

Lúc đầu hắn cho là Tần Giác nhiều nhất là Thiên Giai, nhưng bây giờ hình như cũng không phải là đơn giản như vậy.

Kế hoạch còn tiếp tục nữa hay không?

Lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?

Ngư Thương Hải xoắn xuýt.

"Được rồi, nhiệm vụ lần này đã kết thúc, chúng ta cũng nên trở về rồi."

Tần Giác không có để ý đến Ngư Thương Hải, duỗi lưng một cái, chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!"

Thấy thế, Ngư Thương Hải khẩn trương, vội vàng gọi Tần Giác.

Cuối cùng hắn vẫn liều mạng đưa ra quyết định.

"Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao?"

Tần Giác khóe miệng cong lên, rốt cục cũng nhịn không được nữa sao?

"Còn. . . Còn có một con yêu thú."

Do dự thật lâu, Ngư Thương Hải cắn răng nói.

"Ở đâu?"

"Bên trong Hắc Sâm Lâm."

Sợ Tần Giác hiểu lầm, Ngư Thương Hải lập tức giải thích nói:

"Nhưng mà kia là yêu thú Thiên giai, vô cùng nguy hiểm, những yêu thú này đều là thuộc hạ của nó."

"Làm sao ngươi biết những yêu thú này là thuộc hạ của nó?"

"Ây. . . Đây chỉ là suy đoán của ta, bởi vì từ sau khi yêu thú Thiên giai kia xuất hiện, không ngừng có yêu thú tập kích thôn trang cùng thành thị xung quanh, hi vọng tiền bối có thể tiêu diệt nó, cứu vớt chúng ta."

"Được, vậy dẫn bọn ta đi tìm con yêu thú Thiên giai kia đi."

Tần Giác lơ đễnh.

Ngư Thương Hải hiển nhiên đang nói láo, những yêu thú kia rõ ràng là bọn hắn lợi dụng thủ đoạn đặc thù nào đó cố ý hấp dẫn tới, căn bản không thể nào là thuộc hạ của yêu thú Thiên giai gì gì đó được.

Về phần hắn vì sao hắn chỉa mũi nhọn vào yêu thú Thiên Giai kia thì phải chờ sau khi thấy con yêu thú Thiên giai kia thì liền biết.

"Vâng!"

Ngư Thương Hải đại hỉ, lập tức quay người phân phó nói:

"Tất cả võ giả Huyền Giai trở lên đều mang theo vũ khí, cùng ta và hai vị tiền bối đi vào Hắc Sâm Lâm!"

Mặc dù với thực lực được biểu hiện ra vừa rồi của Tần Giác mà nói, một mình hẳn là có thể đối phó với con yêu thú Thiên giai kia, nhưng dáng vẻ ngoài mặt thì vẫn muốn thử làm một lần.

Thế là dưới sự dẫn đầu của Ngư Thương Hải, đám người đông đảo đi về phía Hắc Sâm Lâm.

Khác với Tử Linh Cốc, bên ngoài Hắc Sâm Lâm bình thường chỉ có yêu thú Hoàng Giai, yêu thú Thiên giai đã thuộc về cấp bậc cao cấp nhất.

Dựa theo lời nói của Ngư Thương Hải, con yêu thú Thiên giai kia nửa tháng trước đột nhiên xuất hiện bên ngoài Hắc Sâm Lâm, dẫn yêu thú công kích thôn trang cùng thành thị gần đấy, khiến cho rất nhiều võ giả bị thương thảm trọng.

Phải biết, bình thường bên ngoài Hắc Sâm Lâm ngay cả yêu thú Huyền Giai cũng rất ít khi xuất hiện.

Hiện tại đột nhiên xuất hiện nhiều yêu thú cao giai như vậy, đối với những võ giả sinh sống lâu ở bên ngoài Hắc Sâm Lâm mà nói, quả thực không khác gì đại nạn.

Cho dù Ngư Thương Hải nói chân thực vô cùng, nhưng Tần Giác với Long Trẫm lại biết, những lời này chỉ là lý do mà Ngư Thương Hải bịa ra mà thôi.

Đám người không ngừng xâm nhập, yêu thú xung quanh bắt đầu càng ngày càng nhiều, may mà đều là một ít yêu thú Hoàng Giai, Huyền Giai, nên đều bị võ giả Ngư gia giải quyết dễ dàng, mà yêu thú Địa Giai trở lên cũng không thấy một con.

Mắt thấy sắp tiến vào trong khu vực của Hắc Sâm Lâm, Ngư Thương Hải đột nhiên chỉ vào một sơn động nói:

"Con yêu thú Thiên giai kia ở bên trong."

Tần Giác đưa mắt nhìn, linh thức tản ra, quả nhiên trong sơn động phát hiện được thân ảnh của một con yêu thú Thiên giai.

Chỉ là sau khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của con yêu thú này, lập tức lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

"Ngươi xác định con yêu thú này sẽ công kích các ngươi?"

Tần Giác nhịn không được hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Ngư Thương Hải giật mình, nội tâm kinh hãi.

Chẳng lẽ Tần Giác phát hiện cái gì?

Trên thực tế, con yêu thú Thiên giai kia căn bản không phải nửa tháng trước mới xuất hiện, mà là mười năm trước đã ở nơi đó.

Nếu không phải hắn lấy được một tấm bảo đồ ở Tinh Môn kia, cũng sẽ không động thủ với con yêu thú này, thậm chí còn đánh chủ ý lên Huyền Ất Sơn, muốn mượn đao giết thú.

"Được rồi."

Tần Giác trợn mắt.

Lúc này, Long Trẫm bên cạnh cũng lộ ra dáng vẻ kỳ quái, cùng Tần Giác nhìn nhau, cho đến khi Tần Giác gật đầu, mới xác định mình không nhìn lầm.

Ngao ô ~ !

Dường như phát hiện được có người tới gần, trong sơn động truyền ra một tiếng thét dài chói tai, giống như lưỡi dao, chấn động núi sông, truyền khắp mười dặm xung quanh.

Chỉ một thoáng, tất cả võ giả Ngư gia theo đến đây đều run lẩy bẩy, vô ý thức rút lui về sau, đây chính là yêu thú Thiên giai a!

Tùy tiện một con, cũng có thể dễ dàng nghiền nát bọn hắn!

Ngao ô ~ !

Lại truyền ra một tiếng hét dài, trong sơn động tối om đột nhiên sáng lên hai quang mang màu xanh ngọc, nhìn qua quỷ dị vô cùng.

"Nó muốn đi ra."

Ngư Thương Hải hít một hơi thật sâu, có chút e ngại.

Rốt cục, con yêu thú kia từ trong sơn động đi ra, cao hơn hai mét, toàn thân tản ra sát khí nồng đậm.

Tròng mắt màu lam, lông mày màu trắng, đầu màu đen, ngoại hình khá giống sói, nhưng lại không phải sói.

Đám người Ngư Thương Hải có lẽ không biết đây là cái gì, nhưng Tần Giác cùng Long Trẫm lại quá là rõ ràng.

Cái này không phải chính là Kỳ Lân sao?