Lục Sương Hà không nói thêm gì nữa, chỉ nắm chặt đoạn kiếm gần như đã không nhìn thấy hình dạng của hắn, đi về phía xa xăm đầy bóng tối.
Gió thổi tóc trắng, tựa như khoác sương mang tuyết.
Giống như thuở ban đầu ở ngoại ô Phượng Khê trấn, kiếm quang loé lên, liền không còn quay đầu lại.
……
……