"Đó là đương nhiên!" Ngỗ Quan Vương ân cần gắp thức ăn cho lão đại, dù biết rõ lão đại một miếng cũng không ăn: "Tuy rằng rất nhiều người không hiểu, nhưng ta vẫn luôn rất chú trọng tu dưỡng đạo đức của mình, ta luôn tự nhủ với bản thân, phải làm một sát thủ có tố chất. Đừng làm mất mặt lão đại."
"Được rồi, chuyện của những người không liên quan thì đừng nói nữa. Dễ rước xui xẻo." Doãn Quan khoát tay: "Ta bảo ngươi lấy đồ, đều lấy được cả rồi chứ?"
Mặc dù biết rõ tầm nhìn nơi này đã bị cách ly, Ngỗ Quan Vương vẫn cẩn thận nhìn trái nhìn phải, sau đó mới xé cổ áo, từ bên trong lấy ra một cái trữ vật hạp: "Thủ lĩnh, đều ở bên trong này."
Lại nói với tân nhậm Đô Thị Vương: "Quang Minh, ngươi xuống thanh toán đi."
"Vâng –" Lâm Quang Minh thức thời rời khỏi chỗ ngồi.