Khương An An không nhịn được cười, lại bĩu môi: "Lời này huynh giữ lại dỗ Thanh Vũ tỷ tỷ đi, muội đâu còn là trẻ con nữa."
"Nàng dạo này có phải rất mệt không?" Khương Vọng như có điều suy nghĩ.
"Giờ mới biết?" Khương An An liếc mắt nhìn hắn: "Tỷ ấy đâu có thích tính toán sổ sách! Bình thường chim sơn ca kêu vài tiếng tỷ ấy đều chê ồn ào, hận không thể cả ngày ru rú một mình. Mở khách điếm kinh doanh, tiếp xúc với bao nhiêu người, những chuyện vừa phiền phức vừa ồn ào thế này, Thanh Vũ tỷ tỷ ghét nhất đó."
Nàng lại thở dài thườn thượt: "Nhưng tu hành mà, đành chịu thôi."
Khương Vọng có chút buồn cười: "Muội lại ra vẻ hiểu biết rồi."