Lồng ngực hắn đã lõm hẳn vào trong, suýt chút nữa bị Lâu Ước một quyền đánh xuyên, nhưng cuối cùng vẫn chưa thủng – dù ngực đã gần như dính vào lưng, mỏng chưa bằng một lòng bàn tay.
Mái tóc dài hoàn toàn rối tung, bết lại với máu thành nhiều lọn rũ xuống trước trán, khiến đôi mắt hắn như ẩn đi, tựa như ẩn mình giữa rừng sâu âm u.
Đôi mắt vốn dĩ tầm thường kia, giờ phút này trở nên vô cùng nguy hiểm.
Hắn nhìn chằm chằm Lâu Ước, tựa như dã thú khát máu, khóa chặt bữa tối đêm nay. Bằng thanh âm khàn đặc khó nhọc, chậm rãi nói: "Đã bị ta giết rồi."
Thanh âm khó nghe, nhưng bình tĩnh, bình tĩnh như thể vừa mới làm thịt một con gà trước khi ra khỏi nhà.