Doãn Quan nhìn hắn, trong mắt có u quang ẩn hiện: "Cũng không biết hắn là bảo vệ ngươi, hay là bảo vệ ta đây?"
Trọng Huyền Thắng cười nói: "Ta thấy vấn đề này không cần phải tìm tòi nữa đâu!"
Doãn Quan cong ngón tay, làm một động tác nâng ly: "Nể mặt Tô Xa. Gặp nhau cười một tiếng xóa tan ân cừu."
Trọng Huyền Thắng nói: "Tô Xa ở chỗ ta đương nhiên là rất có mặt mũi. Nhưng chuyện cụ thể, vẫn phải xem xét cụ thể."
"Dĩ nhiên, nói chuyện làm ăn thôi." Doãn Quan ngước mắt lên: "Nếu ngươi cũng cảm thấy một thuyền hàng quá ít, ngươi định chia cho ta chút gì?"