Mắt thấy hắn chậm rãi đi về phía mình, bước chân phờ phạc, hình dung tiều tụy, Trâu Khánh Xuân vội vàng đi tới đón hắn, không những không cho hắn xách đồ mà còn chủ động đưa tay ra đỡ.
“Cậu như vậy còn ra đây làm gì?” Trâu Khánh Xuân nói với giọng điệu quan tâm, “Bên ngoài gió rất lạnh!”
Thứ gã quan tâm không phải là thân thể của Hứa Trăn mà chủ yếu là vì sợ hắn không may bị ngã thì thời gian nghỉ phép sẽ càng lâu hơn.
Hứa Trăn hơi hơi mỉm cười, cũng không nói thêm gì, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ở bên ngoài, nói: “Trâu ca, bên ngoài cửa chùa cầm đỗ xe, ngài còn muốn lái nó đi chỗ khác hay không?”
Trâu Khánh Xuân chẳng hề để ý mà bĩu môi, nói: “Không có việc gì, tôi một lát liền đi.”