Từ điểm này có thể thấy được, tiềm lực tương lai của Trần thị vẫn không thể khinh thường, hơn nữa bọn họ còn hợp tác khai phá thị trường hải ngoại cùng Vương thị, những năm gần đây cũng kiếm được đầy bồn đầy chén.
Trần Phương Kiệt lại là một tên thối tha không biết xấu hổ liếm thê cuồng ma, đối với hắn, Lạc Y đánh bài thua chút tiền có làm sai? Đó là đem toàn bộ Trần thị đều thua trận cũng không sao cả.
Có thể thấy được Vương Lạc Y có thể vận dụng một nguồn tài phú lớn.
Tu sĩ Thần Thông cảnh bình thường không cần so giàu có với nàng, cho dù loại đại đế bần hàn như Long Xương đại đế cũng không ngừng hâm mộ sự giàu có của nàng.
“Lời này của bệ hạ sai rồi.” Vương Lạc Y tay chân nhanh nhẹn chia bài, một chút cũng không sợ Long Xương đại đế: “Trần thị chúng ta chỉ là một gia đình bình dân Thất phẩm, sao có thể so với lượng tài phú bệ hạ tích cóp mấy ngàn năm? Hơn nữa bệ hạ cống hiến cả đời vì Đại Càn, ăn chính là đồ phụng dưỡng của quốc gia.”