“Hinh Nhi, nàng là nữ nhân của ta, cho dù sông cạn đá mòn hay là núi lở đất sụt, dù cho thế giới này bị hủy diệt cũng không thay đổi được điểu này.” Ngữ điệu của Bách Luyện Chân Quân thâm trầm, y hệt như dáng vẻ tình thánh: “Ta sẽ dùng cánh tay kỳ lân bá đạo này bảo vệ cho nàng cả đời, bảo vệ nàng cả kiếp sau.”
“Lão già đáng chết chàng quá hư hỏng~ Kiếp này bị chàng ức hiếp còn chưa tính, thế mà còn mơ tưởng đến kiếp sau.”
“Hinh Nhi, gặp được nàng, cuộc đời của ta mới có màu sắc, mới có điều tốt đẹp.”
Hai người nói mãi nói mãi ngươi một câu ta một câu rồi bắt đầu liếc mắt đưa tình, dáng vẻ dính với nhau kia thực sự là đến mức độ làm người ta cay mắt.
Thấy vậy, mí mắt Tuy Vân công chúa run rẩy không ngừng, suýt chút đã phun ra một ngụm máu.