“Diêu gia gia, có phải ông với Ngô Anh Hạo, Vương Anh Tuyền, Vương Ly Từ, Lam Uyển Nhi và cả Chương Hoài Bỉnh, mấy người đã thương lượng trước cả rồi, cố ý bỏ rơi ta?” Hoa Thụy công chúa nhạy cảm phát hiện được lỗ hổng, đen mặt tức giận nói: “Thật là quá đáng! Toàn bộ kế hoạch lén qua sông đều do ta nghĩ ra, không có ta, căn bản các nàng chẳng thể lên phi thuyền nổi! Thế mà dám vứt ta lại một mình, quá đáng quá mức! Diêu gia gia, ngài thương ta nhất, ta tin ngài sẽ không đối xử với ta như vậy, rốt cuộc là ai đưa ra chủ ý này?”
Nói đến cuối cùng, nàng ta đã ấm ức sắp khóc tới nơi rồi.
Hu hu hu~ thật là quá đáng! Lại có thể ức hiếp trẻ con!
“Là ta đưa ra chủ ý. Điệp Nhi à, ngươi quá tinh nghịch, chiến trường ngoại vực há lại là nơi ngươi có thể tùy tiện đi tới?”
Lúc này, một giọng nói thiếu niên trong sáng bất ngờ vang lên.