Tuy hắn còn nhỏ nhưng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hắn thân là tiểu tiểu thiếu tộc trưởng, từ khi sinh ra đã được định sẵn gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, tính cách càng trầm ổn hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Chênh lẹch tuổi tác và khí độ bất hợp khiến Ngô Thương Long nhìn hắn một cái, nảy sinh hứng thú nói: "Tiểu tử, lẽ nào ngươi cũng muốn dương oai? Ta khuyên ngươi nên về đi, tìm Vương Thủ Triết nhà ngươi tới."
"Không phải như vậy." Vương An Nghiệp bình tĩnh chắp tay nói: "Chỉ là ta nghe nói tiền bối là huynh đệ của hoàng đế khai quốc, từng chinh chiến sát phạt ngoại vực. Bây giờ lại là thần thú trấn quốc, bảo vệ Đại Càn bình an. Bây giờ gặp mặt tiền bối, An Nghiệp không khỏi sinh lòng kính ngưỡng nên bái kiến."
Hài tử này nói chuyện thật dễ nghe.
Ánh mắt của Ngô Thương Long lại hòa nhã mấy phần, thản nhiên cười nói: "Năm xưa lão phu chỉ là một trong những chiến long của đại đế, may mắn sống đủ lâu mà thôi. Còn xưng là thần thú vẫn còn kém xa, miễn cưỡng coi như là nửa linh thú trấn quốc thôi."