"Triệu Chí Tài!" Mạnh Nguyên Bạch nghiêm túc: "Ngươi phải biết vụ này có bao nhiêu người theo dõi? Ngươi có thể tỉnh táo đầu óc chút không? Dưới sự theo dõi này, đừng nói là thủ phụ đại nhân, ngay cả bệ hạ cũng không dám thiên vị trái pháp luật!"
"Mạnh ty trưởng nói vậy là sai rồi." Trần Cảnh Hổ nghiêm mặt nói: "Giám Sát ty chúng ta xưa nay công bằng giám sát, đúng chính là đúng, sai chính là sai. Vụ này rốt cuộc là Vương thị đứng sau hay là Triệu thị đứng sau, tạm thời còn chưa thể kết luận. Nhưng Giám Sát ty bao đời tiên hiền có giáo huấn, Giám Sát ty ta, một lòng công chính."
"Cảnh Hổ ngươi còn trẻ nhưng lại một thân chính khí." Mạnh Nguyên Bạch cũng khí độ lẫm liệt nói: "Không sai, Tam Tài ty ta trung thành với bệ hạ và Đại Càn, nhất cử nhất động đều phải đúng với thánh ân của bệ hạ, với sự giám sát của hàng tỷ con dân Đại Càn."
Hai người một xướng một ca, ngoài miệng nói thì hay nhưng lúc này trong lòng Mạnh Nguyên Bạch và Trần Cảnh Hổ đều liên tục mắng chửi, như vừa bị một vạn con thảo nê mã(*) giày vò.
(*): tác giả chơi chữ, ngoài mặt là nói một vạn con ngựa nhưng thảo nê mã ở đây là đcm.