"Bệ hạ." Định quốc công Dần Đạt lão tổ cũng chính nghĩa nói: "Đức Hinh thân vương nhất mạch đùn đẩy như vậy, mượn cớ tìm lý do trốn tránh tra thuế, thần thật sự khó lòng không hoài nghi có phải bọn họ có vấn đề to lớn trong chuyện nộp thuế này không. Nói không chừng thật sự đã mục tới tận xương cốt."
"Huống hồ, chinh phạt Nam Cương là kế hoạch chiến lược quan trọng cỡ nào? Đường đường là đại nguyên soái chinh phạt, nếu ngay cả việc nộp thuế cũng trăm ngàn kẽ hở, làm sao có thể khiến người ta tin tưởng hắn có năng lực, có tư cách đi chủ trì đại cục chinh phạt Nam Cương? Nói không chừng, Đức Hinh nhất mạch đề ra kế hoạch này chỉ là muốn nhân cơ hội lần này vét một khoản tiền chiến tranh mà thôi."
"Tóm lại, lão thần đề nghị, Khang quận vương phủ và An quận vương phủ có thể đồng thời tiến hành kiểm tra thuế vụ, nếu Khang quận vương phủ nộp thuế sai số không quá hai phần, không, ba phần! Chỉ cần không quá ba phần, Vương Dần Đạt ta là người đầu tiên tiến cử Khang quận vương trở thành đại nguyên soái chinh phạt Nam Cương."
Lúc này, Long Xương đại đế ngồi trên đế ỷ lại khôngcòn vẻ nóng nảy và túy ý như ban đầu, ngược lại khẽ chau mày, sắc mặt lạnh băng, ánh mắt nội liễm, dường như không ai có thể nhìn ra tâm tư của ông ta.
Mặc cho bên dưới cãi nhau to cỡ nào, ông ta vẫn không mở miệng bày tỏ thái độ.