"Đây đương nhiên là có." Vân Mộng Vũ nhanh chóng nói: "Ví dụ như mấy chỗ cấm địa, cùng với các nơi truyền thừa, còn có. Bảo khố dưới lòng đất! Nhất là bảo khố dưới lòng đất nhà chúng ta đặc biệt rắn chắc, trận pháp phòng ngự ở đó tầng tầng lớp lớp, lão tổ gia gia nhà ta chỉ sợ bị trộm nhớ thương, đặc biệt còn thêm..."
"Mộng Vũ ngươi đủ rồi." Mặt của Bắc Vực Vương cực kỳ đen xì: "Bảo khố nhà ai cũng là tầng tầng canh giữ và phòng hộ mà?"
"Tiền bối, đạo tặc có lẽ đang trốn ở nơi cấm địa, làm phiền ngài lại dẫn ta đi cảm ứng một phen." Vương Phú Quý chắp tay: "Thông qua so sánh dữ liệu và phân tích hành vi, ta dám khẳng định tên trộm chưa bao giờ ra khỏi Vương phủ."
"Được!" Bắc Vực Vương cắn răng nói: "Vì bắt được trộm ta cũng phải liều mạng một phen, nhưng mà nếu đi đến cấm địa và bảo khố mà lại không tìm thấy trộm, thì ngươi phải thừa nhận thất bại, giao lại Công Chủ lệnh."
"Đó là đương nhiên." Vương Phú Quý cực kỳ tự tin nói.