“Phú Quý, ngươi nói rất đúng.” Vân Mộng Vũ thân mật khoác lên cánh tay của Vương Phú Quý nói: “Vương phủ chúng ta chỉ cần dỗ cho lão tổ tông vui vẻ, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện, gia tướng của Vân thị đến bẩm báo nói: “Khởi bẩm Phú Quý công tử, tiểu công chúa, có một vị cô nương tên là Lạc Ngọc Thanh, mang theo tử đệ của Lạc thị là Lạc Huyền Cơ đến đây cầu kiến Phú Quý công tử.”
“Lạc Huyền Cơ?” Vân Mộng Vũ nhếch miệng, có chút không vui: “Chẳng lẽ tiểu tử kia chịu thua thiệt chút thời gian trước, trong lòng không cam tâm, lại còn tìm trưởng bối tới bắt thắng hay sao? Không gặp không gặp, đuổi ra
“Khoan đã.” Vương Phú Quý bình tĩnh ngăn cản nàng lại, dặn dò với gia tướng kia nói: “Xin phiền vị đại ca kia mời Lạc cô nương và Huyền Cơ huynh đến Linh Trúc viên của ta một lần.”
“Vâng, Phú Quý công tử.”