“Nhưng vấn đề ở chỗ những năm gần đây giá cả của huyền thiết liên tục tăng lên, mà Vương thị chúng ta lại ‘trùng hợp’ có sản nghiệp chăn nuôi hung ngạc, nên đã áp dụng phương án giảm bớt lượng huyền thiết cần dùng và sử dụng da hung thú nhiều hơn một cách rất tự nhiên.”
Vương Phú Quý chậm rãi nói: “Huống hồ, gia gia lão tổ của ta cũng đã từng nói, huyền thiết thuộc loại tài nguyên không thể tái sinh, ngay cả rất nhiều huyền thiết mỏ của nhà nước Tiên Triều cũng đều bị đảo rỗng, càng về sau sản lượng huyền thiết sẽ càng ngày càng giảm xuống, giá cả cũng sẽ càng ngày càng đắt đỏ, cải cách chiến giáp là khuynh hướng tất nhiên.”
“Nhưng Vương thị chúng ta thuần dưỡng hung ngạc lại khác, mặc dù chi phí trước mắt vẫn không hề thấp, nhưng theo việc quy mô chăn nuôi và sản lượng tăng lên, chi phí đơn giá sẽ càng ngày càng thấp. Hơn nữa đây thuộc loại tài nguyên có thể tái sinh, có thể tăng cường phòng ngự cho Nhân tộc ta liên tục không ngừng.”
“Rất có lý.” Trấn Nam Vương trầm ngâm nói: “Thật ra thì Tiên Binh bộ chúng ta cũng đã sớm thử phương án dùng giáp da thay thế huyền thiết, nhưng chi phí lấy được da của linh thú hung thú còn cao hơn rất nhiều so với khai thác và dã luyện huyền thiết. Dù giá cả của huyền thiết đã đạt tới mức nói không nên lời như bây giờ, nhưng chi phí vẫn thấp hơn rất nhiều so với việc chăn nuôi hung thú lấy da.”
“Trấn Nam Vương nói không sai, theo ta được biết ngành chăn nuôi của Tiên Triều cũng rất có thành tích, một vài tướng lĩnh và thống lĩnh cấp cao cũng đều dùng loại giáp da rồng nuôi, nhưng chi phí cực kỳ cao, muốn mở rộng quy mô lớn trong quân đội là gần như không có thể nào.” Vương Phú Quý nói: “Nhưng Vương thị ta lại khác, đầu tiên chúng ta tiến hành rất nhiều cải tiến về chi phí đơn giá, và sản lượng của cây lương thực.”