“Người ta, người ta bị tủi thân, muốn đến Tiên Triều tìm ca ca.” Trong đôi mắt đen giống như hạnh nhân của Vương Cơ Điệp tràn ngập hơi nước, hốc mắt cũng đã hồng hồng, trông đáng thương không nói nên lời: “Hu hu, người ta nhớ ca ca.”
“Chuyện này cha mẹ của ngươi có biết không?” Vương Ninh Hi cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
“Đương nhiên là không biết.” Vương Cơ Điệp ở trong ngực của Vương Ninh Hi lau nước mắt và nước mũi, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Nhưng mà, ta đoán là lão tổ gia gia chắc chắn đã biết, nếu không thì ta đã không chạy thoát được rồi.”
“Ầy, suy nghĩ thông suốt, suy đoán rất chính xác, trí thông minh của ngươi không có vấn đề gì cả.” Vương Ninh Hi thấy nàng như vậy, cũng không biết nên giận hay nên cười, cắn răng cả giận nói: “Nhưng tại sao thành tích lại nát bé như thế kia?”
“Tứ thập thất thúc, người là tên xấu xa, người bắt nạt ta. Người ta bởi vì quá nhớ ca ca, không tập trung học được.” Vương Cơ Điệp bắt đầu đấm vào Vương Ninh Hi bằng nắm đấm nhỏ: “Người không được phép đưa ta quay về.”