“Đúng là như vậy!” Vương Thản Khắc cũng bi ba bi bô gia nhập đội ngũ phê bình: “Một tấm chắn không chịu nổi yên bình, không phải là một tấm chắn tốt, đây chính là những gì năm đó ngươi đã từng dạy dỗ ta, ngươi không nhớ sao? Chủ nhân, ta đề nghị ngài hãy hạ thấp tên của An Toàn xuống vị trí thứ hai trong danh sách, để ta đảm nhiệm vị trí chủ thuẫn.”
“Thằng ranh con Thản Khắc này, uổng công ta đã che chở chỉ dạy cho ngươi nhiều năm như vậy, thời khắc mấu chốt lại dám bán đứng ta!” Liễu An Toàn bị chọc tức không nhẹ: “Ta mà không chịu nổi yên bình sao? Ta chỉ là đang thăm dò xem gia chủ đại nhân có bị lung lay hay không một chút thôi. Kết quả rõ ràng, gia chủ đại nhân dưới sự dạy bảo ân cần nhiều năm của ta, ý thức an toàn quả nhiên không gì phá nổi, không có góc chết.”
Hai tấm bảo thuẫn một già một trẻ vừa bay xung quanh người của Vương Thủ Triết, vừa bắt đầu chỉ trích lẫn nhau, trong lúc nhất thời làm cho khí thế ngập trời, đạo khí tấm chắn Hám Thiên Thuẫn ở bên cạnh nghe được cảm xúc cũng phức tạp khó hiểu.
Hám Thiên Thuẫn hắn vốn dĩ thân là đạo khí trấn quốc của Yến quốc, địa vị vô cùng tôn quý, hưởng thụ sự sùng bái và che chở của cả đất nước. Không ngờ, một khi bị bắt giữ sau đó lại qua tay nhiều người cuối cùng bây giờ rơi vào trong tay gia chủ này của Vương thị.
Vốn dĩ trong lòng của hắn vẫn còn đang lo lắng không biết chủ nhân mới rốt cuộc là nhân vật như thế nào.