Bỗng nhiên!
Ngọn lửa trên Ly Hoả Phiến sáng rực, trong ngọn lửa hừng hực có một hư ảnh phượng hoàng lửa lộng lẫy bay lên trời. Nó bay trên không trung, ngọn lửa bùng cháy và đầy hiệu ứng hình ảnh gây chấn động.
Ngay lập tức, một hư ảnh phượng hoàng lửa khác lao ra khỏi Ly Hoả Phiến, đuổi theo và chơi đùa với phượng hoàng lửa, giống như một cặp thần tiên.
"Hay lắm!"
Mọi người bắt đầu cuồng hoan, đơn giản là lễ thành hôn như vậy là chưa từng nghe thấy và chưa được nhìn thấy. Ngay cả tộc nhân huyết mạch trực hệ của Liễu thị cũng bị kinh động, chạy ra khỏi chủ trạch để theo dõi.
Oaaaaaa!
Với kiến thức hiểu biết sâu rộng của mình, họ chưa từng thấy ai sử dụng Linh Khí để đốt pháo trong lễ thành hôn cả.
Đội rước dâu này của Vương thị thực sự biết chơi.
Tuy nhiên, đoàn người rước dâu càng náo nhiệt thì càng khiến Liễu thị nở mày nở mặt.
Điều này chứng tỏ đối tượng liên hôn rất coi trọng cuộc hôn nhân này và đang làm mọi việc một cách nghiêm túc.
Nếu đội rước dâu không chuẩn bị gì, lại xông vào rồi vội vàng rời đi, như vậy sẽ thật sự làm xấu mặt của Liễu thị.
Có cảm giác rằng các ngươi không coi trọng đích nữ của bọn ta.
Hai tháng trước, khi Trần Phương Kiệt đến rước dâu, đương nhiên tiết mục này cũng rất náo nhiệt. Bọn họ còn tìm một đoàn múa ở hải ngoại đến tham gia náo nhiệt, vì vậy mà dân thường ở Bình An trấn xem rất phấn khích và được mở rộng tầm mắt.
Tuy nhiên, trận của Trần Phương Kiệt kém hơn trận của Lư Chính Kiệt một chút. Dùng Linh Khí bổ sung năm viên thạch lửa linh hệ để đốt pháo hoa lộng lẫy cũng đủ xa xỉ.
Cứ như vậy.
Các tộc nhân huyết mạch trực hệ của Liễu thị đều vui mừng nhướng mày, Vương thị bỏ ra vốn gốc dốc sức đốt pháo như vậy, đương nhiên là cực kỳ coi trọng Nhược Lam tiểu thư.
Cảnh tượng này còn lan sang cả chủ trạch của Liễu thị.
Khiến tộc trưởng và phu nhân của Liễu thị trấn thủ ở sảnh chính cũng rất tán thưởng.
Trong đội rước dâu, mặt mày của Lư Chính Kiệt hớn hở đắc ý, nhìn Công Tôn Thương khiêu khích: "Dù sao cũng chỉ là đích tôn ngoại tự nhận mà thôi, không có lòng. Làm sao có thể giống Lư thị của bọn ta, có quan hệ huyết thống song trọng đích với Thủ Triết."
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Công Tôn Thương.
Sau đó, mắt ông ấy cong lên: "Chỉ có thế thôi à?"
Sau đó, Công Tôn Thương vẫy tay và hào khí vạn trượng nói: "Đến đây đến đây, để mọi người mở mang kiến thức, tiết mục áp chót của Công Tôn thị bọn ta chuẩn bị cho đích tôn ngoại."
Cái gì?
Đã đến mức này rồi mà Công Tôn thị của các người còn có tiết mục áp chót? Đám đông người xem và người nhà Liễu thị kinh ngạc và mong chờ nó.
Vương Thủ Triết cũng rất kinh ngạc, không ngờ người có chỉ số cảm xúc không đáng tin như Công Tôn Thương lại còn có át chủ bài mà ngửa?
Lúc này, hắn mới nhớ, hình như trước đây, Công Tôn Thương một mình mang hai chiếc xe ngựa, không ai biết rốt cuộc hai chiếc xe ngựa đó chở cái gì.
Lẽ nào... Trong xe ngựa đó...
Vào lúc tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bỗng dưng.
Cửa của hai chiếc xe ngựa ở hàng ngũ sau cùng bị mở toang, có một cự vật nhảy ra từ trong xe ngựa.
"Bịch!" "Bịch!"
Nương theo hai tiếng vang lớn, mặt đường lót đá xanh vỡ vụn.
Đập vào mắt của mọi người là hai pho tượng cỡ lớn.
Bọn chúng cao hơn một trượng, thân rộng thể phì, toàn thân tựa như do linh thạch đen kĩn nào đó đúc thành, tràn ngập cảm giác sức mạnh vô tận.
"Đây là?"
Một số trực mạch tộc nhân của Liễu thị vây xem, lần lượt thay đổi sắc mặt nói, "Đây là hai hình nộm mặc thạch của Sơn Dương Công Tôn thị."
Đám người Liễu thị không hề xa lạ với hai hình nộm này.
Sơn Âm Liễu thị và Sơn Dương Công Tôn thị chỉ cách một triền núi. Nói chính xác thì bọn họ dùng chung một triền núi.
Hai bên có lãnh địa cộng hạt này, đương nhiên sẽ xuất hiện xung đột.
Hai tộc xung đột vì mâu thuẫn khoáng sản đã không phải là lần một lần hai, trong lòng ít nhiều đều có hơi oán hận.
Hai hình nộm đá đen này bình thường đều ở trong quặng mỏ của Công Tôn thị phá núi lấy quặng, nhưng mà lúc hai bên có mâu thuẫn xung đột, hai hình nộm đá đen này thi thoảng cũng sẽ xuất hiện trong trận ẩu đả.
Sức mạnh của chúng rất lớn, lại tựa như đao súng bất nhập. Ngoại trừ lão tổ của Liễu thị ra tay thì không ai có thể trấn áp được hai hình nộm đá đen này.
Sau vài lần chịu thiệt, Liễu thị đã bắt đầu tìm kiếm, cũng phải làm hai hình nộm đến trấn thủ tranh luận quặng mỏ.
Bọn họ đã thông qua cách của Huyên Phù lão tổ, tìm thấy người bán.
Nhưng không ngờ Công Tôn Thương đã công khai mang hai hình nộm đá đen xuất hiện trên địa bàn của Liễu thị, quả thật là gan to bằng trời.
Vương Thủ Triết cũng bị ngớ luôn.
Đại cữu tiện nghi à, chẳng phải ngươi làm hôn khánh* sao, có cần phải làm giống như là đến gây sự không?
*Hôn khánh: ý chỉ kế hoạch tổ chức hôn lễ
Chuyện khiến người ta tấm tắc lạ kỳ nhất là lồng ngực của hai hình nộm đá đen đó lại treo một cái trống. Trống là loại trống lớn đặc chế của chiến trường, đường kính khoảng một trượng, nặng tầm ngàn cân, Huyền Vũ giả bình thường muốn nhấc lên rất vất vả.
Nhưng treo trên người của hai hình nộm đá đen lại rất ổn định, có cảm giác không mất tí sức nào.
Chỉ thấy Công Tôn Thương lấy ra một cái trận bàn nhỏ. Trận bàn đó do đá đen đúc thành, trên mặt khắc rất nhiều ký hiệu đặc biệt.
Hắn dùng một chưởng ấn trận bàn nhỏ, huyền khí cuồn cuộn dũng mãnh xông vào trong.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra.