“Không chịu nổi một kích!” Đông Thắng Y vỗ nhẹ lên quần áo, nói.
Lúc này hắn đang đứng ở cửa một trang viên, lấy hắn làm trung tâm, một vệt dài giống như bị máy ủi đẩy ngang qua, bùn đất cuộn tròn trong trang viên mà đi.
Vệt dài kéo đi ước chừng hơn một trăm mét, dừng lại tại chỗ núi giả suối phun vỡ nát.
Một đạo nhân ảnh ngửa mặt nằm trong ao, một tay ôm ngực, mấy lần muốn đứng lên mà đều không thể thành công.
Đông Thắng Y xoay người bỏ đi, đám tướng tinh vây xem xung quanh nhao nhao tránh đường cho hắn, vô số ánh mắt khiếp sợ nhìn hắn đang thản nhiên rời đi.