Đông Tình Tuyết rất bình tĩnh nói với Tần Thiệu Quân: "Chuyện này vốn là không có kết quả. Ta thích Lục Thánh hay Lục Thánh không thích ta căn bản cũng không quan trọng.”
“Nếu đã là chuyện hoàn toàn không có kết quả thì cần gì phải để cho nó phát sinh.”
“Tính cách của ta ngươi cũng biết rồi mà. Danh tính, tuổi tác, thân phận,… ta có khi nào quan tâm đâu chứ.”
Tần Thiệu Quân há miệng, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nói ra một câu: "Thật nghẹn khuất mà…”
Hắn giống như cảm thấy không đủ hả giận mà lại hung hăng đạp một cước xuống mặt đất, giẫm nát một khối xi măng nhỏ.