TRUYỆN FULL

Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Chương 105: Ike Cầu Cứu

- Không được thưa tiên sinh! Nữ Vu đại nhân dặn dò chúng ta là không gặp ai nữa!

Trong quán trọ vẫn còn người phụ trách theo dõi hiện trường, mặc dù chỉ có hai người nhưng họ cũng ra sức chặn cầu thang, không cho phép Ike lên đi.

- Bằng hữu ta bị thương nặng, giúp ta một việc đi, cảm ơn!

Tất nhiên Ike rất gấp gáp, cưỡng ép xông lên.

Các Thánh Võ Sĩ, du khách và Ryan trong đại sảnh đều kinh ngạc, tự hỏi đây là trò vui gì.

Có chút hưng phấn ~ Ryan còn muốn xem diễn kịch, nhưng Ike thấy vẫn chưa có biện pháp đi lên, thì đột nhiên rút trường kiếm ra:

-Vậy ta chỉ có thể nói xin lỗi!

Điều trả lời hắn là âm thanh của một nhóm người rút kiếm ra khỏi vỏ.

Mọi thứ đã không phát triển như Ike mong đợi. Kết quả của việc uy hiếp bằng vũ lực là tất cả các Thánh Võ Sĩ ngồi trong sảnh đều rút kiếm ra, những Kỵ Sĩ của chính nghĩa này sẽ không chấp nhận việc các Kỵ Sĩ lang thang lạm dụng vũ lực.

Các Thánh Võ Sĩ vừa mới rút kiếm ra khỏi vỏ, chủ quán trọ lo lắng nhanh chóng liếc nhìn người phục vụ của mình, người phục vụ cố tình lẻn ra khỏi cửa quán trọ, sau đó ông chủ chạy ra từ phía sau quầy bar cầu xin các Thánh Võ Sĩ buông vũ khí xuống:

- Xin hãy cất vũ khí! Hãy cất vũ khí đi! Các vị Thánh Võ Sĩ tiên sinh! Xin đừng sử dụng vũ lực trong quán trọ của ta, được không? Làm ơn!

- Nhưng hắn đã rút kiếm trước, chúng ta đang giúp ngươi!

Một vị Thánh Võ Sĩ trẻ tuổi đứng dậy nói bằng giọng điệu thất vọng:

- Sao ngươi không ngăn hắn lại mà lại tới ngăn cản chúng ta?

- Ta muốn ngăn cản các người đấy, các người đều là đám tự cho mình là đúng!

Không ngờ chủ quán trọ cũng tức giận, thô lỗ nói:

- Nếu các người đánh nhau, quán trọ của ta sẽ bị phá hủy! Đủ rồi! Nếu các người còn muốn đánh nhau, ta sẽ không chấp nhận cho các Thánh Võ Sĩ các ngươi ở trọ lại phòng ngủ nữa đấy? Các ngươi hãy đi tìm một quán trọ khác đi!

- Ta&%¥#!

Thánh Võ Sĩ chửi rủa vài lần, không thu kiếm vào vỏ cũng không được, tiến lên ngăn cản cũng không xong, hắn đứng đó và không biết phải làm gì. Hầu hết các Thánh Võ Sĩ đều giống hắn, cảm thấy rằng họ muốn giúp đỡ với ý định tốt nhưng lại bị đối xử như người xấu nên cảm thấy rất bất bình.

Ryan thấy vậy liền nhếch môi, thầm nghĩ “trật tự thật sự khiến người ta ngu ngốc”, những Thánh Võ Sĩ này không nhìn ra mình đang ở đâu à? Nếu bọn họ thật sự đánh nhau, liệu quán trọ của chủ quán trọ này còn có thể mở cửa được không? Còn có thể mở được hay không?

Chẳng trách thương nhân và chủ tiệm ghét các Thánh Võ Sĩ, đặc biệt là các Thánh Võ Sĩ trẻ tuổi, những kẻ được dạy suốt ngày “trừ ác đề cao thiện” này, rất có thể sẽ trở nên cuồng nhiệt, sau khi đánh đập giết chóc, bọn họ cảm thấy công lý đã được thực thi rồi lại bỏ đi, để lại một đống bừa bộn và khuôn mặt khóc không nước mắt của chủ quán.

Những người thích Thánh Võ Sĩ nhất là những người nghèo, đặc biệt là tá điền và công nhân làm việc cho thương nhân. Bất cứ khi nào Thánh Võ Sĩ xuất hiện là công lý sẽ được thực thi. Chủ cửa hàng hoặc quý tộc sẽ đối xử tốt với họ để không xúc phạm đến các Thánh Võ Sĩ, đây là một sự hiểu biết ngầm bất thành văn. Chính Nghĩa Giáo hội và các lãnh chúa và quý tộc đã đồng ý không bao giờ can thiệp vào công việc giữa các quý tộc hoặc vào vấn đề thuế quan. Để đáp lại, các lãnh chúa và quý tộc sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo rằng sẽ không có “những kẻ rắc rối” ngăn chặn đường phố để phàn nàn về những thứ như thuế hay nghĩa vụ quân sự, những điều sẽ khiến các Thánh Võ Sĩ rơi vào tình thế khó xử.

Chính Nghĩa Giáo hội vốn là một Giáo hội nhỏ trong thời kỳ Đại Tai Loạn, nếu không bắt kịp sự trỗi dậy của Charlemagne thì Chính Nghĩa Giáo hội sẽ không bao giờ có thể phát triển thành Giáo hội lớn nhất đại lục như ngày nay, và đế quốc cùng Chính Nghĩa Giáo hội sẽ hỗ trợ lẫn nhau, có trách nhiệm rõ ràng và không thể tách rời, đây cũng là Giáo hội duy nhất cho phép hoàng đế trực tiếp chỉ huy quân đoàn Thánh Võ Sĩ và Kỵ Sĩ của riêng họ. Người ta nói rằng nếu không phải vì những nỗ lực tuyệt vọng của Đại chủ giáo Volkma- Beckman của Chính Nghĩa Giáo hội, thì hoàng đế Karl-Franz-Friedrich rất có thể sẽ thua chú mình là-Joseph Friedrich.

- Không được, ngươi không thể lên!

Hộ vệ trong quán trọ cũng rút vũ khí ra, một người dùng kiếm, một người dùng súng, thân hình cao lớn cường tráng, cơ bắp to lớn, vòng eo tròn trịa, không phải là loại lương thiện gì, chủ quán trọ bước tới cúi đầu tỏ vẻ không có ác ý, sau đó dùng giọng điệu thương lượng nói:

- Dietlind nữ sĩ đã nói không ai được phép làm phiền trừ khi…

- Trừ phi có chuyện gì, mau nói cho ta biết!

Ike nhìn thấy một đám Thánh Võ Sĩ trong đại điện, biết không thể xông vào, vì vậy lo lắng nói.

- Trừ khi Bạch Lang Kỵ Sĩ chịu dẫn người lên.

Người chủ chỉ vào Ryan đang ngồi một bên xem kịch.

?!!

Ryan thầm nghĩ, tại sao thứ này lại quay một vòng rồi lại lôi hắn vào.

Lúc này Ike mới nhận ra Ryan cũng đang ngồi trong đại sảnh, hắn nhanh chóng tiến tới chỗ Ryan, phớt lờ ánh mắt đe dọa của các Thánh Võ Sĩ:

- Ryan tiên sinh!

- Không phải lúc nào cũng có thể tránh được chuyện sẽ tới đâu .

Ryan phàn nàn. Alfred ngồi đối diện hắn cười lớn. Bạch Lang Kỵ Sĩ chủ động bắt chuyện:

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ngươi có thể giải thích chi tiết hơn được không?

Đón lấy, Ryan gật đầu về phía người dẫn đầu đội Thánh Điện Kỵ Sĩ Frode, Frode ra lệnh khiến các Thánh Võ Sĩ lần lượt cất kiếm ngồi xuống, chủ quán trọ thở phào nhẹ nhõm.

- Ryan tiên sinh, ngươi còn nhớ lần chúng ta sát cánh chiến đấu không? Trận chiến với Dã Thú Nhân đêm đó đấy?

Ike vẫn còn lo lắng.

- Đương nhiên, biểu hiện của ngươi rất ấn tượng.

Ryan nhớ tới Ike biểu hiện không tệ, hắn nỗ lực chiến đấu, tiêu diệt mấy con Sừng Thú.

- Kỵ Sĩ lang thang chiến đấu với chúng ta ngày hôm đó tên là Goodson, ngươi có nhớ không?

Ike rất lo lắng, cảm thấy như ngồi trên đống lửa và bồn chồn.

- Hắn bị thương, bị thương rất nặng, bắt đầu choáng đầu vào đêm qua, sốt toàn thân, cả người run rẩy không ngừng…

- Đây là bệnh uốn ván!

Ryan lập tức ý thức được triệu chứng của người Kỵ Sĩ kia, đầu giáo và vũ khí của Dã Thú Nhân luôn luôn dính đầy phân và bùn, nếu bị chúng chém trúng có khả năng cao là vết thương sẽ bị nhiễm trùng! Vì vậy việc khử trùng vết thương là rất quan trọng, không phải ai cũng giống Ryan, người có khả năng bảo vệ cơ thể và miễn nhiễm với mọi bệnh tật.

- Đúng! Là bệnh uốn ván!

Ike rất gấp gáp, trên mặt bừng bừng lo lắng.

Bệnh uốn ván gần như là một căn bệnh nan y ở thời trung cổ ở thế giới của Ryan, sau khi mắc phải thì không có hậu quả nào khác ngoại trừ chờ chết, mọi người đều nói về nó với vẻ khinh thường, đây cũng là một phần nguyên nhân khiến con người sợ Dã Thú Nhân như vậy.

Trong thế giới đao kiếm và ma thuật này, bệnh uốn ván không phải là vô vọng, nhưng để tìm được một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh uốn ván không phải là điều dễ dàng, trong Giáo hội, ngũ hoàn Thần Thuật “loại bỏ độc tố” có thể chữa khỏi bệnh uốn ván, và lục hoàn Thần Thuật “tái tạo sự sống” cũng có thể thực hiện được, nhưng cái giá phải trả rõ ràng là không thể đối với các Kỵ Sĩ lang thang, không có nhiều lãnh chúa có thể dễ dàng bỏ ra được hàng trăm đồng vàng, các pháp sư cao cấp hoặc quý tộc lớn còn được.

Sau đó là thuốc hoặc ma thuật, Ryan biết rằng Nghị hội Gloria biết cách điều chế một loại thuốc ma thuật cấp cao gọi là “thuốc chữa bách bệnh”, có thể phục hồi sức khỏe ngay lập tức cho người uống. Ngoài ra, lọ thuốc còn chống lại mọi chất độc và sát thương trong cơ thể, đồng thời giảm nhẹ sát thương ma pháp . Không giống như các loại thuốc khác, thuốc chữa bệnh không có tác dụng theo thời gian; tác dụng của chúng duy trì cho đến khi người uống bị thương lần nữa.

- Vậy ngươi muốn xin Dietlind nữ sĩ một lọ thuốc chữa bách bệnh à? Nhưng nàng đã nói hôm nay sẽ không gặp ai nữa.

Sắc mặt Ryan không nhiệt tình, hắn cũng không nghĩ Ike có đủ khả năng chi trả. Giá của lọ thuốc chữa bệnh rất đáng kinh ngạc, và hắn nhớ đến mức giá thân thiện mà Dietlinde đưa ra cho hắn: 80 đồng vàng một chai.

Dịch: Mộc

Biên: Khangaca