TRUYỆN FULL

Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Chương 107: Trơ Trẽn

- Như các ngươi đã biết, Kỵ Sĩ lang thang cũng cần tiền, và cần tiền hơn các ngươi nữa.

Ike có hơi ấp a ấp úng, nhưng hắn dần dần vượt qua sự xấu hổ và sợ hãi, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần giãn ra, và hắn thở dài thật sâu:

- Cho nên đôi khi chúng ta làm những việc đáng xấu hổ, chẳng hạn như xin một số thực phẩm từ thôn dân hoặc đoàn lữ hành đi qua, hoặc tấn công kẻ cướp để cướp chiến lợi phẩm của bọn họ, đôi khi một số người cũng trở thành kẻ cướp...

- Rất tốt, cho nên Goodson mời các ngươi cùng nhau đến thương lượng, bởi vì những Kỵ Sĩ lang thang này đã có ý tưởng với Sea Heart Stone?

Ryan gật đầu, tiếp tục hỏi.

- Chính xác, Goodson và những người khác cần một số tiền, bởi vì... không ai trong chúng ta có dư dả cả, với lại sắp đến lễ hội mùa đông, và sắp tới chúng ta sẽ không thể kiếm được việc gì, vì vậy Goodson và những người khác lên kế hoạch ...

Ike không nói chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng cả Ryan và Alfred đều biết điều đó.

Những Kỵ Sĩ lang thang này lên kế hoạch cướp lấy Sea Heart Stone vào ban đêm!

- Vậy là ngươi không tham gia kế hoạch của họ?

Ryan nhướng mày, đầy nghi ngờ.

Ike chỉ giơ cao huy hiệu gia tộc của mình:

- Danh dự của gia tộc Albrecht không thể bị hoen ố. Họ có thể che giấu huy hiệu gia tộc của mình. Họ có thể đặt cho mình một cái tên giả và phô trương nó, nhưng ta thì không. Ta chưa bao giờ trở thành như vậy kể từ khi bắt đầu làm Kỵ Sĩ lang thang, ta đã thề sẽ không bao giờ từ bỏ tên thật của mình, và không bao giờ từ bỏ dòng họ của mình. Ta là Ike-Albrecht, và ta sẽ bảo hộ tên tuổi của mình bằng cả mạng sống. Ta có thể chết, nhưng ta sẽ không bao giờ làm điều gì ô nhục đến dòng họ mình!

Niềm tin bùng nổ từ Kỵ Sĩ lang thang đã khiến cả hai cảm động.

- Vậy là ngươi không tham gia cùng họ, nhưng điều ngươi không ngờ tới là họ đã quyết định tự mình làm điều đó? Đó là lý do tại sao họ đều mặc áo giáp vào giữa đêm.

Ryan gật đầu. Các Kỵ Sĩ lang thang có lẽ đã không đoán được Dã Thú Nhân sẽ đột kích.

Thế thì tất cả đều rõ ràng rồi.

- Vậy trong trường hợp này, ngươi vẫn sẵn sàng nhờ Ryan giúp đỡ cho Kỵ Sĩ lang thang đáng khinh đó à?

Alfred có vẻ hơi bối rối, nhưng Kỵ Sĩ đã đặt bàn tay cầm chuôi kiếm xuống.

- Goodson chỉ là bởi vì... trong cuộc sống của hắn có chút khó khăn, hắn nợ người lùn một khoản tiền. Gần đây người lùn lại tìm hắn để đòi nợ, hắn nhất thời bối rối... Hắn là người tốt, là tốt, ý của ta là hắn từng cứu mạng ta.

Bây giờ Ike không thể không bị bôi đen.

- Đó không phải lý do hắn có thể cướp bóc trắng trợn như thế!

Giọng Ryan càng lớn rồi Bạch Lang Kỵ Sĩ gật đầu:

- Nể tình ngươi nói thật, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp Dietlinde nữ sĩ, nhưng làm thế nào để nói với nàng thì đều phải do ngươi rồi.

- Được rồi! Cảm ơn rất nhiều!

Lưng Ike đầy mồ hôi, miệng khô khốc, tranh thủ thời gian vội vàng cúi đầu.

Ba người họ cùng nhau bước đi, và suy nghĩ của Ryan thậm chí còn thay đổi nhiều lần về Ike.

Tên Kỵ Sĩ lang thang trẻ tuổi này có thể tham lam hoặc ham danh lợi, chính xác là một người “có lòng ham muốn mạnh mẽ ham công danh lợi lộc”, nhưng tính cách của hắn cũng có một điểm sáng, bởi trong lòng hắn vẫn có một điểm mấu chốt về đạo đức. Vì đồng đội mà sẵn sàng cúi mặt van xin, thậm chí âm mưu lừa gạt kẻ mạnh hơn mình, Ike không thể nói là một kẻ vô dụng.

Rõ ràng là biết danh tiếng quan trọng như thế nào đối với Kỵ Sĩ lang thang. Theo quan điểm của Ike, hắn có lý do chính đáng để làm những gì hắn đã làm vào thời điểm đó. Lợi dụng tình hình là phán đoán tốt nhất hiện tại được đưa ra bởi sự khôn ngoan chính trị của hắn, và sự thật đúng như hắn mong ước–Ryan đã đến giúp đỡ và đánh bại Hùng Tinh kia thành công.

Chỉ là kết quả cuối cùng không như hắn tưởng tượng, việc Ryan từ chối truy đuổi cuối cùng đã khiến suy nghĩ của Ike trở nên vô ích, cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi hắn trở nên tức vì thẹn, nếu đổi chỗ mà xử lý, nếu để Ryan đưa ra lựa chọn thì chưa chắc lựa chọn của riêng hắn sẽ khá hơn Ike.

Sau nhiều năm du lịch và được sự hiểu biết từ phụ thân mình, Ryan biết rằng con người là loài động vật phức tạp, loại động vật này không thể phân biệt tốt xấu đơn giản được, không thể nói rằng con người này thế này và thế này thì nhất định là người tốt, thế này và thế này thì nhất định là người xấu.

Văn nhân luôn thích đưa ra kết luận về người khác, cho rằng mọi thứ trên đời đều có màu trắng hoặc đen.

Sai rồi, thế giới có màu xám.

Lắc đầu, Ryan dẫn Alfred và Ike đến hành lang tầng ba rồi gõ cửa phòng:

- Dietlinde nữ sĩ? Teresa?

- Đến đây! Ryan?

Giọng của Teresa nhanh chóng vang lên từ trong phòng, theo sau là tiếng giày cao gót chạm đất.

Sau khi xác nhận là Ryan đang đứng ở cửa, cánh cửa mở ra.

Teresa mặc một chiếc áo lông cừu trắng tinh, bộ ngực đầy đặn nâng chiếc áo lông cừu lên, tạo thành một vòng cung hoàn hảo, mái tóc đen buông xuống vai, trượt xuống từ vai như lụa. Đường viền cổ hơi mở ra, làn da tuyết trắng như mỡ đông của nữ Thuật Sĩ lộ rõ.

Một chiếc thắt lưng da mỏng xuyên qua vòng eo thon thả, hôm nay Teresa mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, khoe trọn vóc dáng cao gầy của nàng, dưới váy là bắp chân thon dài thẳng tắp được bọc trong chiếc tất đen và bao quang bởi đôi giày cao gót nhọn.

- Ngươi tới sao? Còn sớm như vậy…

Nữ Thuật Sĩ vốn nhìn thấy Ryan đứng ở cửa, trong mắt lóe lên tia sáng, nhưng nàng lập tức chú ý tới Thánh võ sĩ cùng Kỵ Sĩ lang thang đứng ở sau lưng Ryan.

Ánh sáng trong mắt nàng lập tức tắt đi, Teresa nâng cằm kéo cổ áo lên, giọng điệu lập tức chuyển từ vui vẻ sang tức giận:

- Ta không nhớ mình đã mời ai ngoài ngươi, Bạch Lang Kỵ Sĩ tiên sinh?

Ryan đưa mắt quét qua đôi chân và bàn chân tất đen xinh đẹp của nữ Thuật Sĩ, sau đó nhún vai:

- À, ta có chuyện muốn hỏi Dietlinde nữ sĩ. Bằng hữu Kỵ Sĩ lang thang của Ike bị bệnh uốn ván và cần được điều trị.

- …

Teresa thực sự muốn đập cửa vào mặt Ryan, cái tên này! Cũng không nhìn xem là trường hợp nào và thời gian nào?

Sự sống hay cái chết của một Kỵ Sĩ lang thang đơn thuần có quan trọng bằng bữa tối mà nàng chuẩn bị kỹ lưỡng không?

Tuy nhiên, sau khi du lịch với thời gian dài như vậy, nữ Thuật Sĩ đã biết sắp xếp mọi việc theo thứ tự ưu tiên, hơn nữa nàng biết Ryan ghét những người vô cớ gây rắc rối nên vẫn hét lên hướng vào phòng:

- Dietlinde tỷ tỷ? Ryan có chuyện muốn gặp ngươi.

Nhìn thấy ba người đàn ông chỉ có thể ngơ ngác đứng ở cửa, ánh mắt Teresa di chuyển từ khuôn mặt Ryan đến bờ vai bị thương của hắn, nghĩ rằng người đàn ông vẫn còn bị thương, sự bất mãn trong lòng nữ Thuật Sĩ dần dần biến mất, nàng ra hiệu cho ba người bước vào và ngồi tạm một lúc:

- Nể tình Ryan, các người cũng vào ngồi trước đi.

Dịch: Mộc

Biên: Khangaca