TRUYỆN FULL

Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Chương 68: Con Đường Quang Vinh

Điều này không có gì sai, nhưng theo lời của Ryan kiếp trước, việc mà các Kỵ Sĩ Sử Mệnh làm được gọi là "phá vỡ trật tự thị trường", sự tồn tại của những Kỵ Sĩ Sử Mệnh này thường xuyên chèn ép không gian sống của dong binh đoàn, dân làng xảo quyệt và lãnh chúa luôn tận dụng cơ hội để hạ giá, trong nhiều trường hợp, dong binh đoàn chỉ có thể chấp nhận giá thấp hơn nhiều so với giá bình thường, mà con bị phàn nàn rằng là quỷ hút máu

- Cụ thể thì không biết.

Ryan lắc đầu.

- Nghe nói có một Kỵ Sĩ Sử Mệnh từ phía Nam đi vào trong núi làm chuyện gì không biết. Về sau, bởi vì quái vật hoành hành nên con đường thương mại này đã bị bỏ hoang, còn Kỵ Sĩ Sử Mệnh thì biến mất.

- Hừm! Chắc chắn là do lũ súc sinh kia gây ra.

Bill lắc đầu rồi bỏ đi một mình.

Ryan và Esters nhìn nhau, Bán Tinh Linh nhún vai bày tỏ sự bất lực, chắc chắn dong binh đoàn rất ghét Kỵ Sĩ Sử Mệnh. Bây giờ nơi này đã xem xong, đến lúc phải rút lui.

Leo lên ngựa, Ryan bắt đầu cuộc trò chuyện.

- Esters tiên sinh, ngươi đến từ rừng rậm Saint Lorenzo, ngươi biết bao nhiêu về những Kỵ Sĩ Sử Mệnh đó?

- Ta không biết nhiều.

Esters cũng lên ngựa, so với nhân loại cồng kềnh, Esters ôm cổ ngựa và nhảy nhẹ bằng cả người, ngồi vững chắc trên yên.

- Ta chỉ biết rằng rừng rậm cũng không chào đón những Sử Mệnh Kỵ Sĩ này, đôi khi để thể hiện bản thân với nữ sĩ, bọn họ thậm chí còn lên kế hoạch giải phóng những sinh vật tà ác bị phong ấn rồi đánh bại chúng.

- Đây có thể là điều mà Hồ Trung Nữ Sĩ bắt huộc những Kỵ Sĩ này phải học tập.

Ryan mỉm cười.

Kỵ Sĩ Sử Mệnh ra giá thấp là chuyện bình thường, nếu muốn dấn thân vào con đường giành Chén Thánh thì ít nhất trước tiên bạn phải trở thành Kỵ Sĩ Vương Quốc. Khi đó những Kỵ Sĩ Sử Mệnh này không còn áp lực tài chính, Ryan từng nhìn thấy một Kỵ Sĩ Sử Mệnh truyền kỳ mang theo năm mươi ký lương khô và mặc đầy đủ áo giáp đi dạo trong vùng hoang dã như người bình thường, tất cả những gì họ làm chỉ là để thu hút sự chú ý của Hồ Trung Nữ Sĩ và hoàn thành nhiệm vụ Chén Thánh, cho nên bọn họ lấy tiền chỉ là tượng trưng để bảo trì áo giáp và phí đi đường, thù lao cực kỳ thấp là điều dong binh căn bản không làm được.

Mang theo năm mươi kg lương khô thực chất chẳng là gì cả. Những cường giả truyền kỳ ăn rất nhiều, gấp hai ba lần người bình thường. Khi đi qua một số vùng hoang dã và vùng núi, đừng nói là năm mươi kg, Ryan mang trên lưng một trăm ký lương thực cũng chẳng vấn đề gì, mãi cho đến khi hắn tiêu rất nhiều tiền nhờ đến sự ưu ái để có được một chiếc nhẫn không gian từ nghị hội Gloria.

Nói xong, Ryan hướng sự chú ý trở lại đội.

- Trovick nữ sĩ, đây là súng cầm tay của ngươi à?

Oliver đang nói chuyện với nữ Thuật Sĩ, thương nhân này ghen tị với súng cầm tay của Teresa. Hôm nay Teresa có tâm trạng rất tốt, thế nên nàng đã chọn cưỡi ngựa thay vì ngồi trên xe.

- Cái này Gloria chúng ta mua chỗ người lùn ở dãy núi nóc nhà của thế giới.

Hôm nay Teresa mặc một chiếc áo khoác da màu nâu có cổ nhung dày, bên trong là áo sơ mi trắng và khăn quàng cổ. Chiếc vòng cổ bằng đá quý màu xanh biển treo trên chiếc cổ giống như thiên nga của nàng, đôi chân dài mặc chiếc quần da bó sát màu đen và đôi bốt cao gót đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nam nhân trong thương đội

- Ồ, thật tuyệt… Ta luôn muốn có một khẩu súng như thế này, nhưng ta không tìm được thấy…

Oliver gãi đầu, tỏ thái độ rất khiêm tốn.

- Trên đường có mang súng đạn thì an toàn hơn mà đúng không?

- Có lẽ vậy.

Rost vẫn mặc quần áo như trước, áo giáp da trên thân Man Tộc luôn tỏa ra mùi tanh.

- Ta vẫn nghĩ, những khẩu súng này có thể đóng vai trò nào đó trong cuộc vây hãm, nhưng khi ra chiến trường, vũ khí của chúng ta vẫn hữu dụng hơn, phải không?

- ...

Tâm trạng của nữ Thuật Sĩ đang tốt nên nàng không tranh cãi với Rost, đã lâu nàng không ra ngoài phiêu lưu, điều nàng không ngờ tới là mình lại gặp nhiều phiền toái như vậy, hơn mười ngày trôi qua mà không có chút thành quả nào... Nếu không phải nàng đã học được rất nhiều trong suốt cuộc hành trình…Tình trạng hiện tại khá tốt đấy chứ.

Thấy nữ Thuật Sĩ không trả lời, Oliver lập tức nuốt lời định nói vào, vốn định hỏi nữ Thuật Sĩ xem có cách nào bán cho hắn một ít không, hắn đồng ý trả giá cao.

Súng cầm tay là vật trang trí tiêu chuẩn của giới thượng lưu và đặc biệt phổ biến trong đế quốc, Oliver cầu mong mà không được, nhưng so với điều này, thương nhân đế quốc biết bản thân không có lý do gì để khơi dậy sự tức giận của một Thi Pháp Giả truyền kỳ.

Vì đang đi trong rừng nên tốc độ của thương đội không nhanh lắm, Ryan cưỡi ngựa thong thả đọc những dòng chữ khó hiểu.

- Vậy nên, núi không cao, có rừng ắt đi chậm, nước không sâu, có sông ắt…

- Sao ta chưa bao giờ nghe câu tục ngữ này nhỉ?

Teresa kéo dây cương, điều khiển con ngựa đến bên cạnh Ryan rồi quay người nhìn hắn.

- ...Quên đi, nó không quan trọng đâu. Nhìn xem, chúng ta sắp rời khỏi khu rừng rồi.

Ryan xòe tay ra.

Đúng vậy, sau cả buổi sáng bôn ba, cuối cùng mọi người cũng bước ra khỏi rừng. Dù đang là giữa mùa đông nhưng những tia nắng ấm áp đã chiếu xuống mặt đất từ đỉnh núi trước đó, sau khi bước ra khỏi rừng, sườn núi phủ đầy bãi cỏ. Nhìn xung quanh, những đồng cỏ vàng khô héo và băng tuyết trắng gần như tạo thành khung cảnh của toàn bộ dãy núi. Các lớp sương mù tràn ngập các thung lũng, giống như đại dương bao la.

Đó là biển mây.

- Đẹp quá.

Ryan cưỡi ngựa, đưa tay vuốt ve Pinecone.

- Thích không?

- Ở Thiên Khung Bảo, ta nhìn thấy cảnh tượng này mỗi ngày.

Không ngờ, nữ Thuật Sĩ lại không hề cảm kích lòng tốt của hắn chút nào. Ryan nghe thấy điều này chỉ có thể cười. Tổng bộ của nghị hội Gloria Thiên Khung Bảo tọa lạc trên một ngọn núi ở rìa của dãy núi nóc nhà thế giới trên ngàn mét, nhìn thấy biển mây mỗi ngày là điều hết sức bình thường.

- Thiên Khung Bảo thật sự là một nơi rất đẹp.

Bán Tinh Linh xen vào, vuốt mái tóc dài của mình.

- Ta từng mơ ước được một mình đi bộ đến Thiên Khung Bảo…

- Không thể nào! Để một mình đi tới Thiên Khung Bảo, ít nhất phải chuẩn bị đầy đủ một bộ đồ chống lạnh và mang theo hai mươi ký lương thực, cũng như những thứ có thể tạo ra lửa và dựng lều.

Ryan phàn nàn.

- Hai năm trước ta đã một mình lên Thiên Khung Bảo, nhưng ta đã cõng theo hơn trăm ký đồ lên núi, đi bộ năm mươi dặm một ngày và phải mất bảy ngày mới đến nơi. Trên đường đi có rất nhiều trận chiến, ta đã tự mình giết chết ba con Băng Cự Ma, nhện, băng tích và hỏa tích, gấu và vô số sói.

Đúng vậy, đường đến Thiên Khung Bảo nguy hiểm thế đấy, toàn thành ở rìa thế giới này không có chỗ nào tiếp tế nào ngoại trừ tuyết và cỏ dọc đường đi, đồng thời có vô số quái vật hung dữ nên các Mạo Hiểm Giả gọi con đường này là "con đường vinh quang".

Đi trên con đường này không phải là vinh dự nhưng khả năng được “vinh danh” là rất cao.

- Ngươi còn từng tới Thiên Khung Bảo à?

Nữ Thuật Sĩ lúc này mới bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên tia sáng.

Chuyện này ta cũng không biết.

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca