Một đứa rượt, một đứa trốn. Cuối cùng Bắc Ly thở hổn hển dừng lại, nhưng sát ý trong mắt vẫn chưa biến mất.
"Tiểu Ly, có gì thì từ từ bình tĩnh nói chuyện, người một nhà cả mà!" Lúc này, Lục Vô cũng dừng chân, nói với Bắc Ly cách đó không xa.
"Anh… Anh lại ăn quà vặt của tôi!" Bắc Ly vừa thở vừa nói.
"Chờ lát nữa anh ra ngoài mua cái khác cho em!" Lục Vô vội hứa.
Lục Vô rất hiểu Bắc Ly.