TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 60: Chương 60

"Được, nhưng lần này anh cho thêm chút đồ, thêm chút bia khử tanh, thêm chút cải trắng, thanh vị còn có... Quên đi, để tôi lấy hết cho anh, bảo vợ anh thử nhiều một chút, thử xong, có thể sẽ kiếm được càng nhiều."

Tô Lăng quay đầu đi chuẩn bị, gói rất nhiều nguyên liệu.

Đồ ăn nấu bằng nồi sắt lớn và lửa mạnh cho ra thành phẩm rất ngon, hoặc dùng chảo, mùi vị cũng nồng đậm hơn.

Người tới kiên trì thanh toán bia và gia vị, lại cầm đi chút khoai tây cùng hai con ngỗng lớn, hạnh phúc đi về nhà.

Tô Lăng dứt khoát mang bia lên kệ, đáng tiếc là mùa đông, mùa hè lượng tiêu thụ mới tốt hơn.

*

Sau khi Vương Viễn Quý về đến nhà, trước tiên đưa tiền thừa cho vợ mình Tiền Linh, sau đó nói lại chuyện hôm nay đưa đồ ăn.

Tiền Linh kinh ngạc hạ giọng, ngạc nhiên hỏi: "Nhiều như vậy sao?"

"Ừ, cái máy đó sẽ không gạt người, vợ em làm ngon lắm, nhưng bà chủ nói làm ngon hơn mới có thể kiếm được nhiều hơn."

Vương Viễn Quý lấy gia vị ra, cẩn thận nói lại một lần.

Tiền Linh thấp giọng nói: "Em biết rồi, chị Liên Hoa tự mình nghiên cứu bỏ nhiều gia vị, đã kiếm đủ học phí cho con gái chị ấy rồi, chúng ta cũng phải cố gắng kiếm tiền cho mấy đứa con gái đọc sách."

Đáy mắt Vương Viễn Quý đỏ lên: "May mà đã ra riêng, sau này chúng ta kiếm tiền của mình, để cho các con đều đọc sách. Theo anh thấy, đám đàn ông trong thôn này đều chỉ có thể dốc sức kiếm tiền, có thể kiếm được nhiều tiền đều là phụ nữ."

Tiền Linh cười đánh anh ấy một cái: "Đừng nói bậy, nếu không phải anh đưa tuyết có tiền, chúng ta cũng không có tiền vốn để làm, nhưng về sau đều tốt rồi, đến, chúng ta đều thử xem... Đây là rượu?"

Vương Viễn Quý gật đầu: "Bia, nói là khử tanh, mùi bia khá thơm, mùa hè ướp lạnh hương vị sẽ càng ngon hơn, đáng tiếc bây giờ là mùa đông."

Tiền Linh nghe lọt tai, sau đó nói: "Đêm nay chúng ta lấy con ngỗng lớn này ra thử xem, cũng để cho các con ăn chút ngon... Mùi bia này, hơn nữa sau khi thức ăn được hầm chín sẽ không có mùi bia nữa, các con cũng có thể ăn."

"Vậy anh đi chuẩn bị."

Vương Viễn Quý xách ngỗng ra ngoài sân.

Tiền Linh bắt đầu kiểm tra từng loại gia vị, sau đó dứt khoát nói với Vương Viễn Quý một tiếng rồi đi tìm Tống Liên Hoa, cô ấy phải biết rõ ràng sự khác biệt cụ thể của các loại gia vị.

Nói không chừng sau này còn có thể là kế sinh nhai.

-

Tô Lăng kiểm tra không gian, phát hiện món ăn này không bị bạo kích, chỉ được đặt yên tĩnh trong hộp thức ăn.

"Buổi tối lấy ra ăn đi." Tô Lăng dứt lời, một lần nữa ngồi xuống.

Hoa Hoa: "Kí chủ, cô nhìn hậu trường, bỗng nhiên có thêm rất nhiều thứ, đoán chừng là không có tiền lấy vật ra thế chấp."

Tô Lăng ấn mở hậu trường của hệ thống, quả nhiên phát hiện rất nhiều đồ cũ.

Đồng hồ đeo tay thường thấy, giá hệ thống đưa ra từ 30 đến 100 tệ, giá treo ở trung tâm mua sắm cũng khoảng mấy ngàn, chắc là giá trị không cao.

Còn có bút máy, giá cả bút máy cũng không cao lắm.

Còn lại tương đối nhiều là trang sức:

Ví dụ như dây chuyền vàng bạc, giá cả những thứ này đều không tệ lắm, giá treo ở trung tâm mua sắm cũng rất thích hợp, chỉ là tạm thời không gặp được người mua thích hợp.

Ừm, còn có cái hộp?

"Hộp đẹp quá, hệ thống thế mà trả một vạn! Trung tâm mua sắm thì sao, trung tâm mua sắm chào giá hai mươi vạn?"

Còn có người lập tức mua?!

"Đồ cổ hả?" Hoa Hoa nhảy lên quầy.

Tô Lăng gật đầu: "Nhìn có vẻ là vậy."

Người mua nhắn lại: Bà chủ, hộp thế này mà lại bán rẻ như vậy, cô thật sự là người tốt chuyển thế mà! Hơn nữa hàng đến nhanh như vậy, còn là hàng thật! Sau này bà chủ có hàng cứ nhắn tôi, tôi nhất định sẽ mua.

Tô Lăng nhìn khách hàng lớn, trả lời một câu: "Được."

"Hoa Hoa, xem ra về sau người của thế giới này đều rất có tiền."

Tô Lăng cảm thán một câu, lại bắt đầu nhìn những thứ khác.