Một buổi chiều diễn thuyết của Văn Anh đã đả động tất cả mọi người.
Thật ra nguyện vọng cấp thiết nhất của bọn họ lúc này chính là có thể tìm được một chỗ để tránh né tai họa, một nơi mà ở đó bọn họ có thể được sống yên ổn, mà chỗ Văn Anh đã chỉ ra chính là ngôi nhà trong mộng tưởng của bọn họ, vì thể mà tất cả mọi người đều thống nhất đi tới đất Thục.
Sau khi đã đạt được sự đồng thuận, việc tiếp theo là tuyển chọn nhân tài.
Những người này sẽ do Văn Anh phụ trách điều phối, phần thù lao trả cho việc tuần tra canh gác cũng sẽ được đổi thành quân lương.
Quân lương được thu gom từ chỗ bá tánh, vẫn được phân chia giống như lúc trước, một hộ ít người một bó cỏ, hộ nhiều người thì hai bó, cứ như vậy mà tính tới, cho dù sau này không còn lương thực thì Văn Anh cũng có cách ứng phó nên nàng ấy hoàn toàn không lo lắng.