Nghe thấy câu trả lời của Văn Anh, người nọ lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Ta đã gầy đi rất nhiều rồi.”
Một đường chạy nạn, ăn bữa hôm lo bữa mai, lương thực và nước uống càng ngày càng khan hiếm, đã lâu rồi hắn chưa được ăn một bữa no.
Văn Anh đỡ trán, cho dù hắn có thật sự gầy đi thì cũng đã béo hơn người bên cạnh rất nhiều, chưa kể đến thê tử và mấy đứa nhỏ của hắn, trông trắng trẻo mượt mà hơn đám người chạy nạn còn lại nhiều, cho nên dù cả nhà bọn họ lẫn trong đám người thì cũng rất dễ nhìn ra.
Địa chủ kia thầm than một tiếng rồi bước ra
“Ta họ Tiền, Tiền Phú Quý, trong số những người này có người là tá điền của ta, cũng có thôn dân khác, lúc chạy nạn bọn họ đã gọi cả nhà tôi đi cùng.”