Văn Anh biết những người được phái tới đây đều là người được cả gia tộc cưng chiều nhất, dù sao đây cũng là một nơi thanh nhàn, giàu có và phồn hoa, con người và hoàn cảnh sống cũng vô cùng tuyệt vời, hơn nữa nơi đây là đầu mối giao thông quan trọng, từ đây đi đến chỗ nào cũng thuận tiện.
Chỉ là hiện tại đang gặp nạn hạn hán, sông ngòi khô khốc, ra khỏi thành lại sợ ác phỉ nên người dân đều trốn trong thành.
Tiền Phú Quý mặc một bộ y phục sạch sẽ, vừa đẹp vừa thơm tho, trong vô cùng quý phái, cộng thêm việc hai ngày nay gương mặt đã trông có da có thịt hơn trước, tinh thần cũng sảng khoái nên lúc hắn vừa xuất hiện ở cổng thành đã thu hút rất nhiều ánh mắt.
Tiền Phú Quý tỏ vẻ kiêu ngạo, ánh mắt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn gọi người mở cổng thành.
“Không nhìn thấy trên xe ta đều là thứ tốt sao, đây là muốn đưa đến chỗ quý nhân trong thành, nếu bị điêu dân cướp mất thì ta sẽ hỏi tội các ngươi!”