TRUYỆN FULL

[Dịch] Cửa Tiệm Tạp Hóa Của Tôi Bị Trói Chặt Với Hệ Thống Giao Dịch Vị Diện

Chương 54: Chương 54

Mãi cho đến chạng vạng tối, mọi người mới mua đồ xong, lần lượt rời đi.

Chờ những người này rời đi, số người làm nhiệm vụ của Tô Lăng cũng đã đạt đến một ngàn người, có thể mở khóa đồ mới.

"Máy bán hàng tự phục vụ cái gì cũng có thể bán, các anh tương đối thiếu cái gì?"

Tô Lăng lấy giấy bút ra, đưa tới.

Lưu cục trưởng tiến lên nhận lấy, trước tiên cảm ơn một câu: "Bà chủ Tô, cảm ơn cô đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi." Sau đó, ông ấy viết lên tờ giấy vật phẩm tương đối cần thiết ở hiện tại.

Tô Lăng nhận lấy xem xét, gạo, mì, dầu ăn, tương ớt gia vị, rau thịt, cháo Bát Bảo, mì ăn liền, đồ hộp và điểm tâm, than đá và áo bông sợi len, giấy vệ sinh và xà phòng, nến... Cơ bản đều là những thứ có trong cửa hàng.

"Những thứ này đều có thể lên kệ." Tô Lăng cho một câu trả lời chính xác.

Lưu cục trưởng thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt rồi.

Tô Lăng nói tiếp: "Máy bán hàng tự đồng sẽ được đưa đến vào ngày mai, sử dụng rất đơn giản, trực tiếp lựa chọn là được, có trả tiền thừa, không cần phiếu."

Lưu cục trưởng vẻ mặt chân thành nói: "Bà chủ Tô yên tâm, đến lúc đó chúng tôi sẽ phái một người lanh lợi tìm hiểu một phen trước, sau đó chỉ lại, tuyệt đối đảm bảo khách hàng của cô."

Khóe môi Tô Lăng cong lên, cô cần nhiều khách hơn nữa.

Chờ tiễn đám người Lưu cục trưởng xong, các thôn dân cũng lục tục tiến vào mua đồ.

Hàng kho của Tống Liên Hoa cũng từ từ đưa tới, lần này lại đưa tới, tiền nợ coi như thanh toán xong, nhưng bọn họ lại muốn mua nhiều đồ vật một chút, đoán chừng còn phải chờ hai ngày nữa mới có lời.

Sau khi Vương Chiêu Đệ trở về cũng biết chuyện máy bán tự phục vụ, cô ấy cũng không có cảm giác gì, bởi vì bà chủ nói sẽ bảo đảm khu vực của cô ấy, vậy thì nhất định sẽ bảo đảm.

Hơn nữa, cô ấy cũng đã tích lũy được một nhóm khách quen.

"Chị chủ, có máy may không, xe đạp cũng cần, còn có ba Tiểu Thái Dương, năm thùng sưởi."

Tô Lăng kinh ngạc nhìn cô ấy: "Em mang đi được hết không?"

"Mang được ạ!" Vương Chiêu Đệ kìm lòng không đặng mà nhếch môi.

Kiếp trước mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng cô ấy đều nghĩ học phí lúc này thấp như vậy, sao cô ấy lại không đi học được chứ.

Kiếp này sau khi nắm bắt cơ hội, học phí tiểu học cùng một ít chi tiêu thêm vào cô ấy đã tích lũy đủ giấu đi rồi.

Nhưng cô ấy biết cô ấy không thể ngừng lại, bà chủ là người lương thiện, nhưng bà chủ không thể nào luôn ở đó, cho nên mọi chuyện vẫn phải dựa vào chính mình.

Cô ấy phải nhân cơ hội kiếm nhiều hơn một chút.

Tô Lăng: "Thứ em cần đều có, nhưng một chiếc xe đoán chừng là không đẩy đi hết được."

Vương Chiêu Đệ nhếch môi vui vẻ nói: "Em tìm các chị thanh niên tri thức hỗ trợ, bọn họ cũng muốn đi lên trấn xem có thư gửi đến hay không, vừa vặn cùng nhau đi."

Hơn nữa, nói không chừng sau này còn có thể hợp tác làm ăn với nhau, một lần vận chuyển nhiều hơn, bán cũng nhiều, hàng tốt không lo không bán được.

Tô Lăng lần này là thật sự kinh ngạc, sau khi kinh ngạc lại cảm giác được phái nữ quả nhiên cường đại, bởi vì bọn họ vô luận trải qua loại khốn cảnh nào đều có thể dựa vào chính mình tìm ra một con đường.

"Được, em nói cho chị biết em cần những cái nào, ngày mai chị sẽ bỏ vào xe cho em."

Vương Chiêu Đệ lại yêu cầu thêm một vài thứ, Tô Lăng ghi nhớ từng cái, sau đó Vương Chiêu Đệ cáo biệt về nhà.

Hiện tại Lưu Quế Hoa đã không chờ cô ấy nữa, bởi vì cô ấy trở về càng ngày càng muộn, mà Lưu Quế Hoa cảm thấy mình mang thai con trai quý giá, đã sớm đi ngủ rồi.

Vương Chiêu Đệ cũng đặt một tệ lên bàn, dùng chén trà đè lại.