Ngô Tố nhận lấy tờ giấy mỏng kia, nhìn mấy câu ngắn gọn trên đó, cả người giống như bị cơn lốc đánh vào, vẻ mặt ngổn ngang và bối rối.
Trong thư nói mùa đông năm 1972, cả nước đổ tuyết lớn trọn vẹn ba tháng, ở trong một thôn tên là thôn Đại Vương xuất hiện một tiệm tạp hóa.
Bà chủ tiệm tạp hóa xuất hiện khi tuyết rơi, sau khi tuyết ngừng rơi thì biến mất, lai lịch thần bí, giống như là chúa cứu thế, cô đã cứu vô số sinh mệnh.
Ngô lão tiên sinh còn nói mình góp nhặt một nhóm "đồ cũ" bán cho chủ tiệm, cho nên mới có tiền đổi lương thực.
...
Nữ cảnh sát trung niên Chu Lăng Hoa cũng có chút không thể tưởng tượng nổi, bà ấy nhìn Ngô Tố giải thích: "Nguyên nhân bức thư này lúc trước bị lưu lại là vì nó xuất phát từ tay một vị yêu nước Ngô lão tiên sinh, thật ra mọi người đều không tin nội dung bức thư, chỉ muốn giữ lại bút tích của ông ấy mà thôi."
"Cũng là Ngô lão tiên sinh dùng rất nhiều lương thực cứu vớt rất nhiều sinh mệnh."
Ngô Tố trả tờ giấy lại, cả người vẫn còn trong trạng thái choáng váng: "Ý của ngài là, năm 1972 xuất hiện một tiệm tạp hóa, Ngô lão tiên sinh bán một ít đồ vật cho bà chủ tiệm tạp hóa, đổi rất nhiều lương thực để cứu người?"
Nghe vậy càng ngày càng huyền huyễn, thế giới này của bọn họ không phải là không bình thường đó chứ.
"Trên đó có nói như vậy, nhưng việc này hy vọng Ngô nữ sĩ đừng nói ra ngoài, ngoài ra chúng tôi cũng sẽ mua lại toàn bộ đồ vật, về phần bình sứ mà Ngô nữ sĩ cô nộp lên, chúng tôi cũng sẽ chuyển lại số tiền vào thẻ của cô." Chu Lăng Hoa nói.
Ngô Tố ngơ ngác gật đầu, chuẩn bị mở cửa hàng chia sẻ một chút, sau đó cô ta thấy được một cây bút máy.
Bút máy định giá là: 5000 tệ.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô ấy cũng mua về, sau đó người trong phòng họp kinh ngạc nhìn thấy một cây bút máy cũ kỹ từ trên trời giáng xuống.
"Hình như trên này có khắc chữ."
Ngô Tố đưa bút qua, sau khi Chu Lăng Hoa nhìn thấy, không nói gì gật đầu.
Ngô Tố ấn mở thông báo, sau khi nhìn thấy lời nhắn của bà chủ, có loại cảm giác giống như nằm mơ không chân thật, có phải cô ta đang giao lưu với người của mấy chục năm trước không?
Ngô Tố nhắn lại: Bà chủ, cảm ơn cô, tôi tin mấy thứ này là cô mua.
-
Sáng sớm hôm sau.
Tô Lăng vừa xếp xong hàng hóa cho Vương Chiêu Đệ và Lý Quyên thì nhận được nhắc nhở từ Hoa Hoa.
"Toàn bộ đồ vật đều đã được mua hết, số dư trên tài khoản của ký chủ hiện tại là tám ngàn vạn, đã trừ đi một phần tiền giao dịch."
Tô Lăng ban đầu nghe được con số còn không có cảm giác nhiều lắm, chờ sau khi tận mắt nhìn thấy mấy số không liên tiếp, xoay người mãnh liệt ôm lấy Hoa Hoa.
Kích động hưng phấn, không thể tin được, xác nhật một lần lại một lần nữa.
"Ta phát tài rồi!"
Cô là một người qua đường, đời này cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
Hoa Hoa giơ móng vuốt xoa đầu Tô Lăng: "Kí chủ, ngài thật quá dễ thỏa mãn."
Tô Lăng: "He he, biết đủ mới thấy hạnh phúc."
Một người một mèo thu dọn hàng hóa xong thì mở cửa tiệm ra, Vương Chiêu Đệ và mấy nữ thanh niên trí thức vừa vặn xuất hiện.
Bọn họ đã bắt đầu hùn vốn làm ăn, mỗi người đi đến các khu vực khác nhau, tranh thủ kiếm thêm chút tiền cho mình vào mùa đông này.
Chờ Vương Chiêu Đệ đi rồi, Thẩm Bình An lại bắt đầu đưa hàng mấy ngày một lần.
Bảy giờ sáng, các nơi trên cả nước lục tục bắt đầu xuất hiện máy thu tuyết và máy thu đồ ăn.
Tám giờ, bắt đầu công việc xúc tuyết nhiệt huyết ngất trời, mỗi người đều đang nỗ lực phấn đấu vì kiếm tiền.
Chín giờ, đã có người xếp hàng mua lương thực từ máy bán hàng tự động, người trong nhà không đói chết, còn có lượng than đá cung ứng không giới hạn.
Mười giờ, khách hàng của Tô Lăng đột phá 10000, cô có thể lên kệ thuốc.
【 Đinh —— 】
【 Điểm công đức kiếp trước của nữ chính Cẩm Lý được cấp bình thường, vận Cẩm Lý điểm sáng, Hồng Cẩm Lý thần tiên. 】
Một giờ chiều, Ngô lão tiên sinh mở kho hàng ra, thấy được lương thực chất đầy.