Trong lòng Trần Thực dâng lên nỗi bất an khôn nguôi.
Hắn có một suy nghĩ giản đơn, nếu gia gia là tà ma, vậy hắn là cháu trai, tất nhiên cũng là tà ma.
Chỉ có điều, ta là tà ma, sao ta lại không biết? Trần Thực nén suy nghĩ kỳ lạ này xuống, theo gia gia bước vào ngôi nhà hoang.
Bên trong ngôi nhà hoang tối tăm ảm đạm, nhưng ánh trăng trên cao chiếu rọi xuống, nơi ánh trăng đi qua, nhất thời cả ngôi nhà hoang như được khoác lên tấm áo mới, trở nên nguy nga lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, vô số nữ tử xinh đẹp uyển chuyển đi lại như mắc cửi, người thì tay xách giỏ hoa, người bưng mâm đựng đầy sơn hào hải vị, tiếng cười nói rộn ràng, chắc là đang chuẩn bị cho một bữa tiệc tối thịnh soạn.